Saturday 2 January 2021

LỜI HƯƠNG-NGUYỆN, CỦA MỘT LOÀI HOA… Nguyễn-Tư


 

 LỜI HƯƠNG-NGUYỆN,

CỦA MỘT LOÀI HOA…



Nhớ anh,

 và,

lại nhớ anh…


Xót-xa,

 chừ,

 đã mọc cành trong tôi!


Mặn môi,

rồi,

vẫn mặn môi…


Thoáng,

 nghe trên má,

 dài đôi lệ,

 tràn…


Muộn-màng.

thôi,

biết muộn-màng…


Nhưng,

 sao vẫn nhớ,

 vô-vàn tiếc thương?


Cách,

 ngăn,

trong cõi vô-thường,


Xin người

hãy giữ,

lời hương-nguyện này…!


*Nguyễn-Tư (ghi lại)

 

“NẰM KHÔNG”… - Nguyên-Tử



 “NẰM KHÔNG”…


*“Rồi, chiều nay không ai qua đây,

hỏi thăm tôi một lời…” (TCS)


Mấy em ưa bảo tôi rằng,

Đáng đời: "lắm mối, tối nằm không…" thôi!?

Những người tài-tử như tôi,

Bóng hồng quấn-quít đến chơi đầy nhà!?


Nhưng rồi chẳng ai lân-la,

Những khi đau ốm hẳn là… tự-nhiên...?

Bởi người ta vốn hay ghen,

Chỉ muốn chiếm đoạt… không chen con nào...!??


Chị em muốn vậy hay sao?

Nếu tôi "nằm có" đứa nào lỗ đây?

Không thơ phú - không tranh bày...

Lấy gì thưởng-thức tháng ngày rong chơi?

Chả nhẽ ăn, rồi ngủ thôi?

Giống con ủn-ỉn thì đời vứt đi...!


Chừng đó mấy em nghĩ suy:

Đề ổng "nằm có"… còn gì nữa đâu?!

Tằm chết trên đống lá dâu,

Lấy tơ đâu nữa mà hầu chị em?

Thôi thì, đổi ý một phen:

Chúng em không dám ganh, ghen nữa mà!


Anh cứ "nằm không" tà-tà,

Sống mới ý nghĩa gọi là Văn-chương!

Đời này đâu chỉ cái giường?

Còn cần đến những sắc-hương tâm hồn...!?


*Nguyên-Tử (thơ đen)