Saturday 27 August 2022

NHỮNG PHÁC-THẢO MÙ SƯƠNG... ( Nguyễn-Tư )




 NHỮNG PHÁC-THẢO MÙ SƯƠNG...


*Có nói cũng không cùng(Lưu-Trọng-Lư)


1.Tôi đến với em,

trong cuộc hành-trình kỳ-diệu,

như người ta vẽ một bức tranh,

ban đầu chỉ là một phác-thảo đơn-sơ,

rất nhạt,

bằng chì...

nhưng lại chứa đầy,

những nội-dung sắp tới...


2.Những đường phác-họa mong-manh,

nhưng nhìn chung thì,

đó là một dáng người mảnh-mai,

có chiếc mũi dọc dừa,

nằm giữa đôi vòng mắt sáng...

một mái tóc dài ngang lưng,

bay phất-phơ trong những mai lộng gió,

mơ-màng...

bên dưới là cái miệng nhỏ,

với đôi bờ môi thon đỏ,

vừa đủ cho mường-tượng sau này,

tôi có thể đặt lên đó,

những nụ hôn vội,

bất ngờ,

mà không hề sợ sai vị-trí…?


3.Chỉ vẽ đến đó thôi,

rồi tôi ngưng...

vì tôi tự thấy như rứa là vừa...

y những Thiên-thần

chỉ cần có đôi cánh dài,

dư sức bay,

đến tận bất cứ nơi nào,

trên trái đất đau thương này,

để truyền Phúc-âm,

cho loài người là đủ…!?


4.Tôi tự nghĩ:

đó không phải là Tình yêu đích-thực,

mà chỉ là những ý-tưởng nhẹ-nhàng,

rất Thánh,

của một người thanh-niên mộng-mơ,

như tôi,

đã lỡ mang nặng vào người,

những gian-nan trước đó...

nên hắn ta,

muốn cần một thứ vỗ-về tình-cảm,

để thấy cuộc đời này,

còn có chỗ dung-tha…?


5.Vì thế ,

nên hắn chả có một câu Thơ nào,

dù rất ngắn,

để ghi lại biến-cố tình-cảm bất chợt này,

như thường lệ...


6.Nhưng rồi Lịch-sử,

đã vô-tình cuốn trôi đi,

những phác-thảo mù sương này,

đến sau hơn 42 năm dài,

nó mới được lên màu...

với từng mảng sơn dầu rực-rỡ,

tỏa hương...

tôi mới chợt nhận ra rằng,

những phác-thảo xa-xưa mong-manh.

đơn-sơ và thầm kín ấy,

thực chất nó chỉ là,

bóng dáng của Tình yêu,

giấu mặt mà thôi...

thì mọi thứ coi như đã lỡ,

les jeux sont faits,

như thế cuộc chơi đã rồi,

đó em,

lẫn tôi !!?


7.Không biết,

mình nên buồn hay vui,

nhưng chắc một điều là,

chúng mình đều tiếc nuối,

tuy cả hai,

đều cùng giữ kín,

như một thứ của riêng này,

cho nhau,

không một ai biết được,

thì coi như mình,

đã thực có nhau,

từ đầu,

nguyên-vẹn…!??


*Nguyễn-Tư


Friday 19 August 2022

ĐÃ CÓ, NHỮNG NGƯỜI ĐAU NHƯ THẾ.... ( Nguyễn-Tư )

 


ĐÃ CÓ,

NHỮNG NGƯỜI ĐAU NHƯ THẾ....


*“Vận khứ anh-hùng ẩm hận đa...”(Đặng-Dung)


Một buổi sáng mùa Xuân u-ám,

Ta ngồi trên lô-cốt chờ tin,

Tay súng chặt, đồn ta vẫn bám,

Nghe đời qua lặng-lẽ... buồn tênh...!


Cánh đồng hôm nay không có nắng,

Rào kẽm gai trong lớp sa mù,

Đâu những đàn cò phơi cánh trắng ?

Xa-xa... nghe vọng lại súng thù...!


Mười mấy năm, làm thân lính chiến,

Gót giày “saut”* mòn hết đi rồi,

Chưa sống - đã đem đời dâng hiến,

Súng đạn nào, chê thịt da người ?!


Không dám bảo rằng ta yêu nước?

Nhưng dù sao - cũng góp cho đời,

Một chút gì... như người đi trước,

Đã lao-đao, lóng-đóng một thời...!


Bỗng nhật-lịnh làm ta đau nhói :

“Buông súng chờ tại chỗ - Án binh!”

Lời kinh nào, cho ta xin với,

Đành cười buồn... trong nỗi lặng thinh!


Chiếc nón “rừng”** treo trên cọc sắt,

Chào buồn: Thôi, giã-biệt một lần!

Màu áo trận bây giờ lịm ngắt,

Phòng Hành-quân... lui tới tần - ngần...!


Ta đi giữa bầy người cuồng tín,

Hàng lưỡi lê nhọn hoắc căm hờn,

Chợt - ngước nhìn trong niềm câm nín,

Chiếc cờ tang kéo xuống đau buồn...!!


Ta cảm ơn về ông Tổng-thống,

Dạy cho ta tủi nhục một lần,

Ông đã từng mang lon Đại-tướng,

Nhưng sao - như vẫn thấy ngu đần?!


Ta cấp Úy, nhưng đồn vẫn đứng,

Chờ đến khi... giờ phút cuối cùng,

Nhìn quanh - chỉ thấy vài tên lính,

Tướng tá đâu? mệnh nước mịt-mùng!


Thôi, giã-từ đồn lẻ của ta,

Ôi, cánh đồng xanh dưới nắng tà,

Chờ ran tiếng ếch - màn đêm xuống,

Dẫn lính đi lùng... đột-kích xa...!


Thôi, giã từ quán cóc bên đường,

Những chiều buồn nắng quái trên sông,

Thương cuộc đời làm thân lính chiến,

Ta thấy em... trong chén rượu nồng...?


*Nguyễn-Tư



*Giày “saut”: tiếng Pháp, saut là nhảy,

giày đầu tiên dành cho lính Dù, sau

này dùng chung cho lính phe tư-bản...

**Nón “rừng”: còn gọi là nón “bord”, tiếng Pháp 

bằng vải, vành hơi rộng... dùng để lính đi rừng...