Tuesday 19 October 2021

CÁN NGỐ ĐỌC KIỀU… ( Nguyên-Tử )


 CÁN NGỐ ĐỌC KIỀU…



Có tên,

cán ngố trên rừng,

hạ-sơn,

lên mặt anh-hùng đọcThơ…?


Quen,

bắn máy bay ngon ơ...

"tinh thần diệt địch",

 bao giờ cũng cao!??


Vớ được cuốn Kiều,

thao-thao...

bỗng dưng gặp phải,

một câu bất ngờ:

"phòng không lặng ngắt như tờ"...

ơ kìa, 

cụ Nguyễn làm Thơ anh-hùng!?

chắc,

có "máy bay săn lùng",

nên chi,

hiện chữ "phòng không" đây này..?!!


Nhân-dân thời đó,

quá hay,

"trừng-trị phong-kiến",

thẳng tay đến cùng..!

bước theo "chủ-nghĩa anh-hùng",

hoan-hô cụ Nguyển,

 "có chung lập-trường."…??!!


*Nguyên-Tử


CÚI XUỐNG ĐỜI NHAU … ( Nguyễn-Tư )




CÚI XUỐNG ĐỜI NHAU…



*“Cúi xuống, cúi xuống thực gần” (TCS)


Tôi lỡ sinh ra trên một vùng sỏi đá,

Và, lớn lên theo những cơn lũ, bão-bùng…

Trái tim đóng băng như ngày Đông buốt giá,

Không nuôi nổi ước mơ - dù nhỏ bé vô-cùng!

Thế mà, tôi vẫn đứng trên đôi chân trần,

Dày lên như lớp mo bởi nhiều gai sạn...

Nghe trái tim khô, mới hay lòng đã cạn,

Khi tuổi thơ tôi - cứ phải mỏng đi dần!

Chưa mười bảy, tôi buông đời - không chọn,

Tự liếm vết thương đau… hầu vỗ-về mình,

Dù cũng thừa biết: vốn phận người hèn-mọn?

Tôi vẫn mãi là tôi …trong cõi vô-tình!!

Đội lửa đạn, vẫn ước mơ đời ...đôi chút,

Cho tôi quên được tôi - cũng đủ cam lòng,

Dù đã biết mình: kẻ ở ngoài Hạnh-phúc,

Tôi vẫn nhớ tôi luôn, theo ký-ức ngược dòng…

Rồi - bỗng một ngày, tôi làm người bại trận,

Bởi những tên chuyên buôn máu, ăn phần…

Lòng chợt hiểu: đời sẽ còn nhiều lận-đận,

Tiếp nối nỗi đau xưa - thêm nữa, một lần !?

Và - quả thực, tôi bắt đầu đời “con thú”,

Mỗi buổi mai... đội xô nước cứt tanh mùi !

Để tưới rau tù - tôi quên dần quá-khứ!

Rằng: dường như xưa, mình từng đã làm “người”?

Nhưng cuối cùng - rồi tôi cũng gặp được em,

Nhét vội vào lòng nhau... những dải lụa mềm,

Lau khô dòng lệ... từ cảnh đời cơ-cực!

Nghe trái tim xưa, từng nhịp đập êm-đềm!?

Tôi cúi xuống, hôn trái tim mình thổn-thức,

Nghe nỗi reo vui, và chợt hiểu vì sao ?

Bởi em trong đó… xua tan niềm đau nhức,

Tôi với em - tình đang lặng-lẽ nhau... trao ?


*Nguyễn-Tư



Sunday 3 October 2021

NHẠI BÀ THANH-QUAN ( Nguyên-Tử )



 NHẠI BÀ THANH-QUAN


THĂNG-LONG THÀNH HOÀI-CỔ


Tạo-hóa gây chi cuộc hí-trường,  

Đến nay thấm-thoắt mấy thu sương,

Lối xưa xe ngựa hồn thu-thảo,

Đền cũ lâu đài bóng tịch-dương,

Đá vẫn trơ gan cùng tuế-nguyệt 

Nước còn cau mặt với tang-thương,

Nghìn năm gương cũ soi kim-cổ,

Cảnh đấy người đây luống đoạn-trường! 


SÀI-GÒN THÀNH HOÀI-CỔ


Sài-thành bi chừ: một  hí-trường!

Đi mô cũng thấy gái ăn sương,

Cây cối chết khô vườn Bách-thảo,

Thú nuôi nằm liệt ngó tịch-dương,

Đức Bà vẫn đứng cười tuế-nguyệt,

Tượng Hồ nhìn thương-xá “Tax” tang-thương!

Vỉa hè, giờ chỉ bán đồ “Ngụy” cổ,

Việt-kiều về thăm, thấy đoạn-trường...


*Nguyên-Tử (Thơ đen)


NHỚ XƯA MỘT THỜI...( Nguyễn-Tư )

 




NHỚ XƯA MỘT THỜI...



*" Khinh lũ người kia, ngạo-mạn, ngẩn-ngơ,

Giương mắt bé giễu oai-linh rừng thẳm" (Thế-Lữ)



Khi buồn, tôi chỉ nằm thầm đọc "hổ nhớ rừng", 

Để rồi chợt nghe lòng mình bỗng thấy rưng-rưng...

Quay về chốn xưa với những tháng ngày rất cũ!

Ôi một thời mênh-mang đau, của tuổi thanh xuân!


Sao lại vội từ-giã những sân trường Đại-học?

Khi tuổi mới vừa hai mươi, thơm nức hương đời...

Bỏ lại sau lưng một khoảng trời xanh như ngọc!

Để đem thân lao vào chốn lửa đạn ngút trời !


Những chiều-hành quân dọc theo tuyến đường biên-giới,

Nhìn khói núi bay như sương, lại nhớ quê nhà!

Dẫn lính vượt qua biết bao suối đèo ...hướng tới...

Nghe tiếng vượn kêu mưa, buồn hiu-hắt trăng ngà!


Đêm xuống rất nhanh, vì cảnh núi rừng cao khuất,

Phải dừng quân thôi, chờ mai đi tiếp truy lùng ...

Chiến-dịch dài hơi, nên biết bao giờ chu-tất ?

Còn sống đêm nay, thì mình lại võng cây rừng...!!!


Tiếng chim ăn đêm cầm canh, sao mà buồn quá!

Cơn ngủ cứ chập-chờn có những giấc mơ qua.. .

Toàn là ác-mộng đời, nên vốn khô như đá!

Khi chiến-dịch tàn, về... tình cũ có chia xa! ?

    

Tiếng hổ gầm, nghe chừng như bên kia sườn núi,

Giọng "à-um" dội qua những khe đá cao vời...

Chắc lẻ đôi, nên nó đang tìm đường xuống suối,

Uống ngụm trăng tan... cho vơi bớt hận đời??!


Thân lính chiến, chẳng thể nào biết được ngày mai,

Thấy đó, nhưng rồi sẽ đi mãi-mãi phương nào?

Khi con gái, tóc dài ...nhưng nỗi lòng họ ngắn, 

Biết có chờ mong không, cho trọn nợ tình đầu!??


Tao-ngộ chiến trong rừng hà-rầm như cơm bữa,

Chỉ bất-thần chộ nhau chừng một chục sãi tay,

Thế là súng nổ rền trời... đạn bay tóe lửa,

Thằng nào đi đoong, sẽ có đứa khác lên thay!!


“Poncho” gói, cho mày về thăm quê nhà nhá!

Khỏi phải hành-quân gì cho mỏi-mệt đời trai?

Thôi trèo núi cao, vượt sông dài, leo vách đá,

Xin hãy ngủ ngon nha, đừng thức dậy sáng mai!


Em đừng buồn, anh “lên lon giữa hai hàng nến”,

Bởi nợ non sông thì mình đành phải cam lòng!

Cái gì đến, rồi thì cuối cùng cũng sẽ đến?

Chỉ tội cho em thôi, chịu dang-dở giữa dòng…!


Hổ đã nhớ rừng, như lính từng nhớ hổ,

Cũi sắt nào đau, như cũi của trại giam?

Gặm mối hờn nào, hơn bằng hờn bại trận?

Uống nhục nào cay... mà phá hết tim gan..?


Nhớ xưa  - những buổi chiều tà,

Dừng quân bên suối... gối ba-lô nằm...

Ngó lên ngọn núi xa-xăm,

Nhớ về quê cũ ...mười năm chưa về…!

Gót giày giẫm khắp sơn-khê,

Nhưng còn người Mẹ... không hề được thăm!!?

Tin xa vạn dặm mù tăm,

Lội rừng mải-miết biết làm sao đây?

Nợ nước nặng cả đôi vai,

Tình nhà xin chịu... Mẹ già đừng mong…!

Nếu may, mà được sống còn,

Con về thăm Mẹ, lỡ không... cũng đành..!?. 


*Nguyễn-Tư