Sunday 25 July 2021

TIẾC THƯƠNG... ( Nguyễn Tư )


 TIẾC THƯƠNG...


*"Và, tôi cũng chính là nơi em về"(DH)


Có "tiếc”,

thì đã muộn rồi,

có "thương", 

thì cũng một trời cách xa!


Giá xưa, 

em về với ta,

không chừng đời đã rẽ, 

qua lối nào?


Thôi còn lận-đận, 

lao-đao...

dang tay ôm trái tim, 

màu thanh-xuân...?


Thoáng tiếng chim,  

hót trên rừng,

mừng cho những kẻ, 

đang chung ngọt-ngào...!?


Đêm, 

nằm nghe,  

gió lao-xao ...

ngoài trời lấp-lánh ánh sao, 

muôn trùng...!


Giá xưa,  

mình đừng ngại-ngùng,

biết đâu đời, 

đã không chừng đổi thay:

tôi không lạc xứ, 

lưu-đày,

em chẳng "hụt-hẫng"  

tháng ngày bơ-vơ...!!!?


Tôi sẽ không còn, 

làm Thơ,

để đưa em, 

đến bến bờ trăng sao...?


Từ đó,

quấn-quít bên nhau,

quên đi, 

bao những thương đau, 

một thời…?


Giá xưa, 

mình ngỏ một lời,

làm gì phải mất nửa đời,

tìm nhau!??


Tìm nhau mòn-mỏi, 

phương nào?

vẫn giữ hoài-vọng, 

không sao nguôi lòng..!


Thế rồi, 

từ nỗi chờ mong,

bỗng dưng lại có tin hồng,

đến nơi!

 

Lệ mừng rưng-rưng, 

người ơi!

bõ công chờ,

đợi,

 khoảng đời ngóng trông…!


*Nguyễn-Tư


HY-VỌNG LÚC NÀY... ( Nguyên Tử )

 


HY-VỌNG LÚC NÀY...


Lúc này tôi chỉ có một hy-vọng nhất thời,

Chờ đến 11 giờ sáng mỗi buổi mai thôi,

Để được nghe bà Thủ-hiến loan tin Cô-vít,

Nhiễm bịnh bao nhiêu và chầu ông vải mấy đôi?


Chỉ vì tôi muốn được hưởng cái món lang-thang,

Khi “lockdown” ban ra, bị giam cẳng làng-nhàng,

Đã hơn hai tháng trời phải "stay... home" chán ngấy!

Sao nó giống ngày tôi bị cải-tạo gian-nan!? 


Chỉ khác là cải-tạo thì bị đói nhăn răng,

Lại phải đi lao-động mỗi ngày rất nhọc-nhằn,

Nghe bọn vệ-binh chửi mắng trần thân, nhức óc...

Và chả bao giờ mơ... có một ngày về gần?


Tối phải nằm đất, lại còn bị cùm đôi chân,  

Có lính gác ngòai, oai như dinh ông Tướng rõ-ràng,

Bụng cồn-cào xót, vì chỉ nốc toàn là nước!

Uống cho no  - trừ bữa, bởi chả có gì ăn!


Còn ở đây “lockdown” mình chỉ cần "at home", 

Chứ thức ăn xứ Úc thì thừa-mứa rẻ òm,

Bầy trẻ chúng nó chu cấp cho đầy-đủ hết,

Nhưng phải con ủn đâu, mà chỉ nằm chờ cơm!?


Với cái tình trạng ni, thì coi bộ rất găng,

Vì mỗi ngày con số nhiễm bịnh cứ cao dần,

Khuẩn Delta lần này bỗng dưng hung-hăng quá!

Cũng tại "nị " đây, mà thế-giới phải xang-bang!?


Đã chơi ngu, tưởng đánh lén vốn là thượng-sách?

Không có súng to ...thì “ngộ” tạo độc vi-sinh!

Thả bay lung-tung cho chúng mày tiêu sạch quách,

Để chỉ còn bọn tao... cuỗm trái đất mông-mênh….


Tính rất lưu-manh, nhưng não bọn mày lại ngắn,

Không nhìn thấy xa nên phải mang họa vào thân,

Dịch tràn ngập nước Tàu với trăm ngàn cay đắng,

Công-an đi lùng... để hàn hết cửa người dân!?


Tây phương thông-minh nên họ chế được thuốc hay,

Đâu tồi như "Sinocovac" của bọn mày,

Chích vô, dân Tàu lại lãnh thêm chứng điếc,

Còn Cô-vít... thì chúng vẫn cứ thế phây-phây..!!!.


Tao đã bỏ nước ra đi... cũng vì tụi bây,

Nhưng đâu có được yên thân trên đất nước này,

Phải đi chích ngừa "Astra" hai lần đấy nhá!

Lại còn bị giam chân, biết bao lâu nữa đây?


Đúng là có chạy đàng trời, cũng không khỏi nắng,

CS... sao chúng sống dai, có mặt khắp nơi?

Trốn xuống tận Nam bán-cầu tưởng là im-ắng,

Nào ngờ đâu, lại bị tai-ương tiếp, không thôi!!??


*Nguyên-Tử (thơ đen)

Thursday 15 July 2021

MỘT KIỂU ƯỚC-MƠ, HƠI KHÓ..... ( Nguyễn Tư )


 

MỘT KIỂU ƯỚC-MƠ,

HƠI KHÓ.....


*“Đã lỡ nơi đây nặng tình...”(TCS)


Trước tiên,

phải là một sáng mùa Đông,

nơi một góc vỉa hè chan nắng, 

và một người bạn tâm-đồng,

mới vui...?!


Cà-phê phin đen,

chảy xuống từng giọt lệ,

thơm nồng...

chỉ mới nhìn thôi,

cũng đủ thấy giống,

như dòng đời... đang trôi.…?


Màu bọt vàng long-lanh,

một tí bơ Bretaingne Pháp,

ngon lành...

sóng-sánh ngà,

với chút sữa đặc,

sẽ trở thành,

một thứ đưa tình,

ngát hương…?


Rồi từ đó,

câu chuyện đời nhau,

miên-man mở ra,

theo từng hơi thở,

trong làn khói thuốc xanh màu,

bay lên thoang-thỏang, 

một trời riêng tây…!


Mới thấy,

cuộc đời,

rất đáng ưu-tư,

hãy nên suy nghĩ về nó, 

trong những phút giây này,

đẹp sao!


Có mùi cà-phê thơm,

lẫn với khói thuốc bay,

trong hơi gió hiu-hắc,

lạnh vào...

bên người bạn cũ,

tâm đầu,

xẻ chia…!?


Đó là, 

hạnh-phúc tương-tri,

khác gì đôi bạn tri-kỉ,

Tử-Kỳ   -  Bá-Nha...?


Nhưng nghĩ lại,

trong suốt đời ta,

cà-phê như vậy,

chỉ là mơ thôi...!?


Bởi,

được sinh ra,

dưới một ngôi sao xấu,

đen tà...

nên chi,

ta chỉ được phép,

mơ ước la-đà,

khói sương...!?


Ta,

vẫn mải-mê,

độc-ẩm bên đường,

dù chỉ để mong tìm chút ấm,

vô-thường,

trong mơ!


Và chính,

chỉ có Cà-phê,

là bạn riêng đời...

sáng chiều gần-gũi,

thay lời tâm-giao..!?


Vì nơi đây,

muốn tìm được,

một người tri-kỉ thực,

rằng:

cũng khó như,

mình đi khỏa nước tìm trăng,

mấy mùa...!??


Thế thì,

hãy tự dỗ lòng,

 rồi,

khép mình riêng cõi,

tìm vui một mình...!


Cuộc đời,

là vạn-lý tình,

"độc-hành kỳ đạo" ,

yên-bình tấm thân...!?

trời cho,

đá cứng đôi chân,

ngựa hoang hết kiếp …

cũng đành thế,

thôi...!?



*Nguyễn-Tư