Sunday 29 May 2022

HẠ KỲ LẦN CUỐI… ( Nguyễn-Tư )


HẠ KỲ LẦN CUỐI…


*Đem thân bách-chiến làm tôi triều-đình (Nguyễn-Du)


Đưa tay,

lần cuối cùng,

chào…

ngọn-cờ-ba-sọc,

hôm nào rã binh!

Hàng quân ngơ-ngác,

lặng thinh…

nghe lòng rách,

nát,

như tình nước non!!??

Ngựa hồng,

mỏi vó,

chân mòn…

súng gươm rời,

rã,

thôi còn gì đâu?!!

Bao năm hùng-cứ,

biên-đầu,

bây giờ đã trở thành,

câu “qui-hàng” !!

Mắt rưng-rưng,

lệ cờ vàng…

tiếng hô xé,

nát ruột gan thân này:

“hạ kỳ!”

súng bắt đều tay,

ta chào Đất Nước lần này nữa,

thôi...??

Nợ trai,

dang-dở nửa đời,

dẫu sao cũng…

đã một thời đao-binh !?

Những mong Đất Nước,

yên-bình…

nhưng,

giờ lại thấy,

lòng mình xót-xa…!?

Mậu-thân,

đại-thắng trải qua,

bảy hai Quảng-trị,

quân ta dựng cờ …?!

Vậy mà,

bảy lăm bất ngờ,

hạ kỳ lần cuối,

bao giờ mới nguôi..?

Tráng-sĩ ngày xưa,

ngậm cười:

“Thời lai, đồ điếu thành-công dị,

Vận khứ, anh-hùng ẩm hận đa !?”*


*Nguyễn-Tư




*Ghi chú: Thơ Đặng-Dung: Khi thời đến thì gã bán thịt,

hay anh câu cá cũng thành-công dễ-dàng, nhưng khi vận đi,

thì dù bậc anh-hùng cũng phải đành lòng uống hận nhiều thôi...

Tuesday 24 May 2022

MÀU ÁO ẤY… ( Nguyễn-Tư )


 MÀU ÁO ẤY…


*Tôi vẫn yêu màu áo ấy vô-cùng...(Nguyên-Sa)*


*Đoản-Khúc Nguyễn-Tư*


Ngày còn bé,

không hiểu sao,

tôi chỉ yêu mỗi màu này…

màu xanh đen,

được viết trên giấy trắng trinh-nguyên,

không gạch dòng nào...

Cho nên,

những cuốn nhật-ký,

khi tôi bắt đầu biết ghi chép,

là những tập vở dày,

bìa cứng…

bên trong là những trang giấy “pelure fort”,

không hề gạch bao giờ...

Tôi rất kỵ những tờ giấy,

người ta gạch sẵn,

sao giống như hai miếng da,

che kín đôi mắt con lừa,

buộc nó phải chạy,

theo một chiều phía trước...

chắc giống như Nietzsche ngày xưa,

k từng làm nghiêng-ngửa,

tư-tưởngTây-phương,

đã ôm đầu một con ngựa hôn,

và khóc nức-nở giữa phố ban ngày...??!!!

Bởi thế,

nên tôi bị đòn triền-miên,

vì sở-thích quái-đản này,

trong tuổi ấu thơ,

khi tôi mới bắt đầu tập cầm cây bút,

vì ông anh tôi,

chỉ muốn tôi viết đúng,

giữa hai dòng chì đôi,

mà ông đã phải mất công gạch sẵn...

nhưng tôi vẫn chứng nào tật đó,

khi lớn lên đi học xa,

thì đương-nhiên tôi tự-do phóng bút,

thoát kiếp lừa,

tôi từng bực-bội ngày xưa…


Màu xanh đen,

màu Tây gọi là “Bleu marine”

hay Mỹ kêu là “Navy” tôi yêu, 

có lẽ vì nó kết-hợp được hai điều:

một màu đen quá-khích có phần tăm-tối,

và màu xanh dương mang hy-vọng loài người...

sẽ rất nổi trên màu trắng,

không gạch tinh-tuyền,

là dấu-chỉ cho một cái gì,

vừa mãnh-liệt và vừa trinh-nguyên,

là thứ tôi rất đỗi yêu thương,

trong Nghệ-thuật sắc màu…

Và,

khi mới lớn lên,

trong mùa Phật-đản,

ở phố biển Nha-trang,

tôi tình-cờ gặp được,

một người con gái Huế đi Chùa,

khét tiếng “Hoa-khôi” xứ này,

lại mặc chiếc áo dài màu xanh đen,

và quần trắng yểu-điệu nhu-mì...

tôi ngẩn-ngơ đứng nhìn theo,

vì sự hợp-trùng bất ngờ vô cớ...

Mới thấy,

những gì tôi yêu ngày xưa,

không phải là chuyện đùa...

nhưng có điều tuyệt-vời hơn,

trong những ngày xế chiều tôi,

em cũng đã may một chiếc áo dài,

màu như rứa,

để đón tôi về,

sau bao nhiêu năm chờ đợi biển dâu,

mà tôi là người mang “mệnh biệt-ly”,

đã lỡ yêu em một thời rất cũ...

khi biết được tôi,

đã mua sẵn vé tàu về nước...

Nhưng than ôi,

cả hai đã lỡ mộng không đền,

vì một lý-do riêng bất ngờ,

ở ngoài ý muốn,

nên đành thua thôi,

chắc tại ôngTrời,

không muốn mình gặp nhau,

chỉ nên yêu nhau thôi,

mà không được phép gần-gũi ?!!


Dù,

màu áo ấy,

vẫn là màu áo ấy,

tôi vẫn yêu em,

như từng đã yêu em...

Em vẫn cứ chờ,

để cho tôi nhìn thấy,

màu đoàn-viên,

mình tay trong tay…!!??


*Nguyễn-Tư*

Monday 2 May 2022

VÌ SAO LẶNG-LẼ..? - ( Nguyễn-Tư )

 

VÌ SAO LẶNG-LẼ..?


Tuổi trẻ của tôi chỉ có mỗi mình em thôi,

Đền cho những hụt-hẫng tôi đã chịu trong đời,

Từng lớn lên trên nghịch-cảnh không hề lựa chọn,

Ngoài chuyện phải rán cắn răng để chấp-nhận tôi…!?


Thế nên - khi gặp lần đầu... buồn vô-cùng!

Vì tự biết mình: rồi đây, sẽ chẳng lối chung,

Mà mỗi kẻ rẽ đôi... theo từng đường riêng hướng, 

Bởi... tôi đã lỡ lạc bước vào cõi không dung..!!?


Từ đó, tôi lặng-lẽ... nên khép mình im tiếng,

Để cho trái tim được yên nghỉ theo nhịp đời,

Vì, nó đã đập sai... cho tới hồi tê điếng,

Như thể muốn ngừng thôi... trong tư-thế rã-rời...


Tôi cũng rất sợ tình mình hốt-nhiên rạn-vỡ,

Khi trái tim tôi... sẽ lại lỗi nhịp thêm lần,

Giống như sợi tơ mong-manh căng dài hết cỡ,

Đứt tung ngang... thì Kinh-Kha lỡ mộng sang Tần…!??


Tôi tợ như con đà-điểu vùi đầu trong cát,

Rồi vẫn tin mọi chuyện xung-quanh rất yên-bình,

Khi bão-tố quay cuồng đang về trong giây lát,

Hẳn sẽ cuốn phăng đi hết mọi thứ riêng mình…!!?


Thà vô-vọng như vậy còn hơn tôi lên tiếng,

Nghĩa là một mình tôi đau... không hệ-lụy ai,

Giữa những thiệt-thòi... cố tránh cơn nguy-biến,

Để bớt bi-thương đi... chứ không phải tương-lai…!??


Tôi, con bịnh trầm-kha mà ngỡ mình lành-lặn,

Muốn nuôi nỗi đau riêng, nên không muốn phục-hồi,

Nếu thế... trái tim tôi đã tới hồi khánh-tận,

Chỉ có mỗi khoảng không thôi, lặng-lẽ im lời…!!?


*Nguyễn-Tư