Sunday 16 April 2017

ĐÔI KHI LỚ-NGỚ… ( Nguyễn Tư Thiếp )




ĐÔI KHI LỚ-NGỚ…



*“Tôi luôn-luôn có dáng điệu của một kẻ sắp ra đi…”(Rilke)


Nhiều khi tôi muốn đi,
mà chả biết đi đâu?

Chỉ vì ở nhà,
thì cảm thấy buồn rầu…

Khi đối-diện,
với  bốn bức tường câm nín,

Giống căn phòng giam ngày xưa,
một thuở “biển dâu”! 

Tôi không muốn,
tự làm Lịch-sử cho chính mình,

Để lặp lại những gì đã xảy ra,
của một kẻ bại-binh…

Cấp bực thấp,
tôi chỉ biết đương đầu với súng…

Chuyện nước non,  thuộc vào những
“Đàm-phán Hòa-bình”…? 

Những vị đó,
cả các bên,
không bao giờ ra trận…!?

Nên họ đã coi máu xương,
là chuyện bên lề!

Xong cuộc chiến,
dù thắng/thua,
tâm họ chả  bao giờ bận…

Chỉ có bọn tôi - tép riu,
mới thực gánh chịu nặng nề!

Lãnh của Tổ-quốc,
chỉ hơn mấy ngàn đồng lương nhỏ bé!

Cái ba-lô  vải xanh mong-manh,
chứa ít bao gạo sấy khô…

Một cấp-số đạn,
với hơn bốn trăm viên vàng khé,  

Cùng cây súng Mỹ màu lam,
cứ thế nhào vô…! 

Chết sống “mặc-kệ cha” chúng mày,
lịnh trên phải tiến! 

Thằng nào hèn nhát chạy lui,
thì sẽ bị bắn vỡ đầu,

“Luật nhà-binh”,
đã  ghi rõ trong thời chinh-chiến, 

Quan/quân chúng tôi,
đứa nào cũng phải thuộc làu-làu…
  
Lãnh của Tổ quốc,
thì chả có gì đáng giá!?

Nhưng,
lính phải đem mạng sống của mình,
để làm bằng,

Nên thất trận, 
thì họ phải đành nằm nhà đá…!

Dù lỗi có do họ đâu,
khi cấp trên đã ban lịnh đầu-hàng…!?

Lịch-sử như thế,
những năm tù không muốn nhớ! 

Nên khi nhìn bốn bức tường câm,
tôi bỗng sợ nhà giam,

Bởi vậy,
cứ lang-thang mà không biết vì sao…
lớ-ngớ?

Hóa ra do:
trái tim mình đã lỡ gánh chịu,
nợ phương Nam!?

 *Nguyễn-Tư