Thursday 8 November 2018

MẸ SANH EM BÉ ( Phương Lan )


MẸ SANH EM BÉ                                   


Sinh nhật năm lên bốn tuổi, tôi được cha mẹ làm quà cho một đoàn tàu xe lửa thật đẹp, có tới sáu toa, và đường rầy dài tới nỗi có thể chạy vòng quanh căn phòng nhỏ.  Khỏi phải tả, tôi đã sung sướng đến thế nào.  Tôi được phép rủ mấy đứa bạn hàng xóm sang để cùng chơi chung, chúng tôi nô đùa từ trưa cho tới hết buổi chiều.  Khi chúng nó sắp sửa ra về, tôi có vẻ tiếc rẻ vì thời gian qua sao mà nhanh quá, tôi nói với mẹ:
-         Con muốn giữ các bạn ở lại thêm một lúc nữa, được không mẹ?
Nhưng mẹ lắc đầu:
-         Chúng nó phải về ăn cơm con ạ.  Trời sắp tối rồi, các trẻ con đều nên ở trong nhà.
Thấy tôi tiu nghỉu, mẹ ôm tôi vào lòng, bà vuốt tóc tôi mỉm cười dịu dàng:
-         Mẹ biết con cần có bạn, thế cu Tí muốn có em để chơi chung không nào?
Tôi tưởng mẹ nói đùa, nhưng không phải, trông mẹ nghiêm trang không có vẻ đùa tí nào.  Bố cũng nói:
-         Cu Tí sắp có em rồi đấy! có thích không con?
Ồ thì ra là chuyện có thật, nhưng là một chuyện rất bất ngờ tôi chưa bao giờ tưởng tới.  Từ trước tới nay, trong gia đình tôi, chỉ có mình tôi là trẻ con,  trong khi các bạn của tôi, đứa nào cũng có anh, chị hoặc em để chơi chung,  riêng tôi chỉ thui thủi một mình.  Chơi với mẹ thật chán, vì mẹ không biết chơi trò trẻ con, tôi rất thèm được qua bên hàng xóm chơi để cho có bạn, nhưng việc đó không phải dễ dàng, và muốn đi lúc nào cũng được. Tôi chỉ được phép chơi trong những giờ giấc có giới hạn, nhiều lần tôi bị gọi về trong khi cuộc vui còn đang nửa chừng.  Nay có em, tức là có người chơi chung ngay ở trong nhà, thú vị biết mấy, phen này thằng Tom hết dám làm bộ, nó tưởng chỉ mình nó mới có em chắc?  Tôi hỏi mẹ:
-         Con thích lắm! Nhưng em đang ở đâu? bao giờ thì em mới tới?
-         Vào Christmas năm nay con ạ.
A tôi hiểu rồi, vào dịp Giáng sinh, ông già Santa Claus hay cho quà, chắc mẹ xin Santa Claus chứ gì?  Cũng như tôi xin Santa Claus đồ chơi, thì mẹ xin em bé.  Hàng năm cứ vào dịp sau mùa tạ ơn, gần đến Giáng sinh là tôi lại nói với mẹ những điều mơ ước của tôi, để nhờ bà viết thơ gởi cho Santa Claus.  Mẹ viết xong, tự tay tôi cầm mảnh giấy bỏ vào trong chiếc vớ treo trước lò sưởi và tôi hồi hộp đợi chờ… Sau đêm Giáng sinh, thể nào tôi cũng có được món quà mình mơ ước, chắc mẹ cũng làm vậy.  Trong thâm tâm tôi nghĩ rằng Santa Claus sẽ đem em đến trong một cái giỏ, đặt ngay trước lò sưởi, tôi hỏi mẹ có phải thế không?  Nhưng mẹ bảo không phải, mẹ trỏ vào cái bụng hơi căng căng như bụng tôi mỗi khi ăn no và bảo:
-         Thật ra thì em đã tới rồi, nhưng em còn đang ở trong bụng mẹ đây này!
Tôi ngơ ngác trước một việc lạ lùng, bằng cách nào em đến trong bụng mẹ thì tôi không thể hiểu được, tôi nhìn mẹ tò mò hỏi:
-         Em từ đâu tới?  Con muốn biết ai đã cho mẹ em bé?
Mẹ ngẫm nghĩ một lúc rồi mới trả lời:
-         Trẻ con là một món quà của Thượng Đế ban cho những cặp vợ chồng trẻ để làm đông vui gia đình.
A phải rồi,Thượng Đế tức là ông Trời, một nhân vật bí hiểm, thích làm những chuyện rắc rối không ai hiểu được, chẳng thế sao người ta thường hay nói “có trời mới giải thích được”.  Tôi sờ bụng mẹ và hỏi:
-         Em đâu? sao con không thấy gì cả?
-         Bây giờ thì em còn nhỏ xíu, em được nuôi trong bụng mẹ, bao giờ đủ ngày đủ tháng thì mẹ sẽ sanh em ra.
-         Mẹ! em bé được sanh ra như thế nào?
-         Khi em lớn dần thì bụng mẹ cũng lớn theo, khi bụng mẹ căng hết cỡ, em sẽ chui ra.
-    Bụng mẹ sẽ nứt ra à? giống như người ta tách một quả hạt dẻ, phải không mẹ?  Tôi tò mò hỏi.
Mẹ ậm ừ rồi cười:
-         Ờ, cũng gần giống như vậy.
-         Mẹ có đau không? rồi bụng có liền lại không mẹ?
-         Có chứ con! khi em chui ra rồi, bụng mẹ sẽ liền lại như cũ.  Đau chút chút thôi, không sao cả.
Thế là tôi yên chí chờ dợi, và nghĩ sẵn những trò chơi để cùng em nô rỡn.
Trong nỗi háo hức mong đợi của tôi, bụng mẹ cứ lớn dần, và bây giờ thì nó to căng như một quả bóng, tôi có thể sờ thấy em đang cử động ở trong đó.
-         Đó là một chú bé trai!  Mẹ nói.
Tôi càng phấn khởi, có em trai thích hơn em gái, nó sẽ chơi trò trèo cây, đánh đu, cao bồi bắn súng với tôi, vui biết mấy. Tôi ghét bọn con gái chỉ thích chơi búp bê và nhảy dây, là những thứ tôi không ưa chút nào, như vậy có em trai hẳn là sung sướng lắm.  Nhưng mọi việc không tốt đẹp như tôi vẫn tưởng, bởi vì em chưa ra đời thì đã xảy chuyện rồi, và chuyện này làm giảm đi khá nhiều cảm tình của tôi đối với em.
Chuyện như thế này, một ngày chủ nhật, cha tôi tỏ ra chiều chuộng tôi hơn thường lệ, ông mua cho tôi một món quà mà tôi vẫn ao ước từ lâu, đó là một cái xe đạp ba bánh có hai chỗ ngồi, tôi có thể chở bạn đi chơi, anh em thằng Tom chắc là thèm nhỏ rãi.  Chưa hết, ông còn dắt tôi đi coi movie, phim hoạt hoạ “The Beauty and the Beast” và sau đó lại được đi ăn kem.  Mặc dù trong lòng đang vui sướng hết sức, nhưng tôi vẫn có một chút nghi ngại, bởi vì mỗi khi cha tôi chiều tôi một cách quá đáng như vậy, ắt là phải có nguyên do, cha thường có thói quen thưởng trước cho một thái độ ngoan ngoãn vâng lời mà ông muốn tôi phải thi hành.  Tôi hồi hộp chờ đợi, quả vậy, sau bữa cơm chiều, cha tôi đột ngột tuyên bố:
-         Cu Tí! con lớn rồi, không được bám mẹ suốt ngày, suốt đêm nữa.  Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ phải ngủ riêng phòng.
Tôi giật mình và hoảng sợ, mặc dù vẫn biết trước là sẽ có chuyện quan trọng, nhưng quả thật việc này tôi chưa bao giờ ngờ tới.  Tôi còn đang ngỡ ngàng thì cha giải thích:
-         Con không thấy là bụng mẹ đã lớn rồi sao? mẹ cần chỗ nằm cho rộng rãi, cái giường này quá chật cho ba người.
Thường ngày, tôi vẫn ngủ chung với bố mẹ, tôi nằm giữa, bố nằm một bên, mẹ nằm một bên. Tôi có cảm giác yên ổn vô cùng, mỗi khi thức dậy thấy có mẹ ở bên cạnh, tôi rúc vào nách mẹ và bà âu yếm vuốt ve, dỗ dành cho tôi ngủ lại, tôi thích hơi ấm từ người bà truyền sang và tôi thèm hít ngửi mùi da thịt thơm tho toát ra từ người mẹ. Tôi yêu mẹ hơn yêu cha vì mẹ gần gũi tôi hơn.  Cha đi làm suốt ngày, lúc về, ông đọc sách, xem TV và nói chuyện với mẹ, ông ít có thì giờ dành riêng cho tôi.  Cha cũng không có tính kiên nhẫn như mẹ, mỗi khi tôi khóc dai dẳng thường làm ông khó chịu, thay vì dỗ dành, ông la hét hoặc bảo mẹ đem tôi đi chỗ khác. Tuy nhiên, những lúc vui vẻ, ông vẫn nô đùa với tôi và thường mua cho tôi nhiều kẹo bánh và đồ chơi, vì thế tuy không yêu ông bằng yêu mẹ, nhưng để cho ông nằm chung cũng không hại gì.  Nhưng bây giờ, ông đòi độc quyền chiếm mẹ thì quá lắm, không đời nào tôi chịu nhượng bộ, tôi hỏi:
-         Nếu cần rộng chỗ, sao bố không rời qua phòng khác?  Con muốn nằm với mẹ.
-         Không được! cu Tí ngủ mơ, hay đạp vào bụng mẹ, nguy hiểm.  Cu Tí không tội nghiệp mẹ sao? mẹ mang cái bụng bầu nặng lắm, mẹ cần bố để săn sóc cho mẹ.
Tôi nghĩ bố chỉ bịa chuyện ra thôi, bởi vì đó không phải là sự thật.  Sự thật,
thì tôi thấy mẹ săn sóc cho bố nhiều hơn là bố săn sóc mẹ.  Mẹ dọn dẹp nhà cửa, nấu những món ăn bố thích, xếp đặt cho có thứ tự những bừa bộn trong phòng giải trí của bố.  Mẹ lo cho bố từ miếng ăn thức uống cho tới quần áo, vật dụng cá nhân, giầy dép của bố.  Mẹ làm việc suốt ngày, nhưng chẳng bao giờ than mệt, còn bố chỉ việc tới sở, sáng ra khỏi cửa, chiều về đến nhà, là mọi việc đã sẵn sàng đâu ra đó, sạch sẽ, ngăn nắp.  Mẹ nói với tôi:
-         Bố phải làm việc vất vả lắm con ạ, mẹ muốn khi về đến nhà, bố được thong thả, chỉ việc nghỉ ngơi.
Mẹ lúc nào cũng bênh vực và nói tốt cho bố, mẹ chiều theo tất cả mọi ý muốn của bố, rõ ràng là không có một áp lực nào cả, bởi vì chưa bao giờ tôi thấy bố sai bảo hoặc lớn tiếng với mẹ, mẹ làm như vậy hoàn toàn là vì do lòng yêu bố.  Tôi thật không hiểu vì sao mẹ lại tìm thấy thích thú ở một người như bố?  Dưới mắt tôi, trông bố thật là xấu xí, bố to lớn, cao hơn mẹ cả một cái đầu, người bố xương xẩu, tiếng nói ồm ồm và râu ria thì lởm chởm. Tôi không chịu nổi cảm giác ngứa ngáy mỗi khi được bố hôn, tôi thường phải quay mặt đi để tránh bộ râu cứng như bàn chải của bố, thế mà mẹ lại tỏ ra vô cùng sung sướng và thích thú.  Còn bố cũng chiều chuộng mẹ qua những cử chỉ âu yếm, và ánh mắt bố nhìn mẹ.  Nhưng bố ít có thì giờ săn sóc mẹ, bố chỉ săn sóc mẹ mỗi khi mẹ bị mệt hay đau ốm mà thôi.
Lần này thì mẹ chẳng đau ốm tí nào, mẹ ốm thì tôi phải biết chứ.  Nhưng mệt thì có lẽ mẹ mệt thật, mang một khối to như thế ở trước bụng, ngày cũng như đêm, mẹ mệt là phải rồi.  Bây giờ một mình mẹ cũng chiếm hơn nửa cái giường, ngủ chung ba người quả là hơi chật.  Tôi nói:
-         Bố bự hơn con, nếu bố ra chỗ khác, giường sẽ trống nhiều chỗ hơn,  có đúng không?
-         A! thằng nhóc này đã biết cãi lý rồi đó!
Bố nheo mắt nhìn tôi, môi nhếch một nụ cười.  Cái cười mới đáng ghét làm sao, có lẽ chỉ để che dấu bối rối, bởi vì rõ ràng là ông đuối lý rồi.  Quả vậy, ông có vẻ lúng túng, đưa mắt nhìn mẹ để cầu cứu, bố vẫn thường hay làm thế mỗi khi có vấn đề khó khăn, cần phải giải quyết:
-         Em hãy cắt nghĩa cho nó hiểu.
Mẹ gật đầu mỉm cười, và quay sang tôi:
-         Cu Tí nghe lời bố đi, chóng ngoan!  Con là big boy chứ đâu phải  baby nữa.  Kìa đừng khóc nhè như thế chứ?
Tôi oà khóc to hơn, ôm chặt lấy mẹ:
-         Con không chịu đâu, con nhớ mẹ…
-         Mẹ vẫn ở bên con chứ có đi đâu mà nhớ?  Bà vuốt tóc tôi, cười rất dịu dàng.  Nào con xem nhé, từ phòng con đến phòng bố mẹ đâu có bao xa? chỉ vài bước thôi, ban đêm khi nào cần đến mẹ, con gọi, mẹ sẽ sang ngay.  
Mẹ nắm tay tôi dắt qua phòng bên, căn phòng nhỏ này mới được tân trang lại, trông có vẻ xinh xắn với rèm cửa màu xanh, bàn ghế và khăn phủ giường cũng màu xanh.  Trên giường, con gấu nhồi bông của tôi đã nằm ngoan ngoãn từ lúc nào, dưới gầm giường chất đầy tất cả những đồ chơi của tôi.  Thì ra hai người đã âm mưu từ trước, họ đã sửa soạn cho kế hoạch của họ từ lâu rồi.  Tôi nhớ cách đây mấy tháng, họ đã đề cập đến việc này, chỉ đến bây giờ mới thực hiện.  Bố mẹ đã đồng lòng với nhau, không cho tôi ngủ chung nữa.  Chống lại cả một tập đoàn, đâu phải chuyện dễ?  Thế là dù muốn, dù không tôi vẫn phải chấp nhận.
Đêm đầu tiên, vì lạ chỗ nên khó ngủ, tôi gọi mẹ mấy lần, lần nào bà cũng sang ngay, và nằm với tôi một lúc, chờ cho tôi ngủ lại. mới trở về phòng bà.  Về sau, tôi quen lệ cứ gọi hoài, mẹ biết là tôi chỉ nhõng nhẽo, nên thỉnh thoảng mới sang quan sát, thấy không có chuyện gì, thì quay ra liền.  Mẹ thưa dần, rồi ngưng luôn sự qua lại lúc ban đêm.  Không sao cả, tôi tự nhủ,  nếu mẹ không sang với tôi, thì mỗi khi nhớ mẹ, tôi sẽ qua bên phòng bà. Nghĩ thế là tôi thi hành liền, một buổi sáng, tôi thức dậy sớm hơn thường lệ, trời mới tờ mờ sáng và rất lạnh, tự dưng tôi cảm thấy cô đơn lạ lùng, tôi thèm cái ấm áp được nằm trong lòng mẹ.  Tôi chỉ muốn cha tôi đi khỏi, để tôi đuợc qua với mẹ, nhưng những tiếng ngáy của ông chứng tỏ ông còn đang ngủ say.  Sau cùng, không thể chờ đợi lâu hơn nữa, tôi lẻn sang phòng ngủ của hai người.  Mẹ nằm phía ngoài, còn bố nằm nghiêng, xây mặt vào tường, để lộ một khoảng trống ở giữa, tôi trèo qua người mẹ để len ngay vào đó.  Mẹ giật mình thức giấc, thấy tôi thì hỏi nhỏ:
-         Cu Tí đó hả? sao lại vào đây?
-         Con không ngủ được, con muốn sang nói chuyện với mẹ.
-         Nói chuyện vào giờ này à? không được đâu!  Mẹ thì thầm thật nhỏ, bố còn đang ngủ, đừng làm bố thức giấc.
Tự dưng tôi nổi nóng, bao nhiêu uất ức chất chứa trong lòng từ mấy tháng nay bùng lên, tôi tức giận hét lớn:
-         Con muốn bố thức dậy, và ra khỏi nhà ngay!  Bố đã ngủ với mẹ cả đêm rồi.
Mẹ sợ hãi vội bịt miệng tôi lại, xong không kịp, cha tôi đã trở mình xoay qua phía mẹ, hỏi giọng ngái ngủ:
-         Cái gì thế? lại thằng nhóc đó à? nó muốn cái gì?
-         Không có gì cả.  Mẹ dịu dàng trả lời và quay sang tôi, con làm bố thức giấc rồi thấy chưa? bây giờ con phải về phòng con ngay!
-         Không! nhất định không!
Tôi gào lên khi bị mẹ kéo xuống giường.  Cha nhăn mặt:
-         Cái thằng bé này hư quá, có im ngay không?
Mẹ lôi tôi ra cửa, tôi trì lại và lăn ra đất, dãy lên đành đạch, cuối cùng mẹ đành chịu thua.  Nhưng cha đã nhỏm dậy, và chỉ với một tay, ông xách bổng tôi lên, đem tôi qua phòng của tôi, rồi trở ra, khóa trái cửa lại, mặc cho tôi gào thét.  Tôi bị nhốt trong đó lâu lắm, cho tới khi nghe tiếng cửa garage mở, và tiếng xe rồ máy, tôi biết là ông đã đi khỏi nhà.  Lúc đó mẹ mới mở cửa bước vào, bà bế tôi lên, lau mặt cho tôi và dịu dàng nói:
-         Cu Tí hôm nay không ngoan chút nào, con có biết rằng con đã làm cho bố giận rồi không?
-         Mặc kệ, con không cần, con ghét ông ấy!
-         Đừng nói thế nữa, mẹ sẽ đánh đòn con đấy.  Con có biết rằng bố yêu thương mẹ con mình đến mức nào không?  Bố phải đi làm cực khổ để kiếm tiền nuôi cả gia đình…
-         Con chỉ cần mẹ, con không cần tiền, tiền để làm gì?
-         Ai cũng cần tiền để sống, không có tiền sẽ  khổ lắm con ạ.  Mẹ nhẫn nại cắt nghĩa, nào con xem nhé, không có tiền thì không thể mua đồ ăn, không có nhà để ở, chúng ta sẽ phải đói khát đi lang thang ngoài đường như những kẻ ăn mày.  Con không muốn việc này xảy ra chứ?
-         Không, con không muốn.
-         Nếu vậy thì con phải hứa với mẹ từ nay sẽ không làm bố giận, không được sang quấy phá lúc bố đang ngủ, vì bố cần sức khỏe để đi làm.  Con hứa không?
-         Được rồi, con hứa!
Tôi hứa mà lòng không vui, việc cố gắng giữ lời hứa làm tôi khổ sở ghê lắm.  Tuy công nhận cha là người có ích cho gia đình, xong tôi vẫn không thể quên chính ông là người đã gây ra rắc rối.  Nhưng nghĩ cho cùng, tôi biết nguyên do chính không phải tại ông, mà là tại việc mẹ mang thai em bé.  Mọi phiền phức đều do đứa bé ở trong bụng mẹ.  Nhiều lúc tôi nghĩ giá đừng có em thì tốt hơn, tôi hỏi mẹ:
-         Người ta có thể từ chối một món quà mà mình không muốn không, hả mẹ?
-         Có chứ!
-         Nếu thế thì mẹ từ chối món quà của Thuợng Đế đi!
-         Cái gì?  Mẹ trợn mắt kinh ngạc, con muốn nói em bé à?
-         Phải, con không muốn em nữa, mẹ trả lại nó cho Thượng Đế đi!
Mẹ thở ra, ngẫm nghĩ một lúc rất lâu, rồi mới nhỏ nhẹ nói:
-         Không được đâu con ạ.  Lẽ ra con không nên nói thế, em đã đến nhà mình rồi, sao lại xua đuổi nó?  Con cũng là một món quà của Thượng Đế ban cho bố mẹ lúc trước, nếu bố mẹ từ chối không đón nhận con, thì con sẽ nghĩ thế nào?  Đó có phải là một việc nên làm không?
-         Tất nhiên là không rồi.
-         Nếu thế thì với em con cũng vậy, từ chối nó là một việc không nên.
Tôi thì nghĩ rằng đó là một việc không thể, bởi vì mọi việc đã lỡ rồi, như một trái cây mới đầu còn nhỏ, còn xanh, sau một thời gian, không thể bắt nó đừng lớn dần, đừng chín… Nhưng tôi mong cái ngày em tôi ra đời tới càng chậm càng tốt.  Mấy lúc sau này mẹ mệt nhọc nên không đưa tôi đi dạo, và tính tình thì nóng nảy, hơi một tí là cau có, gắt gỏng.
Một buổi chiều, mẹ đau bụng, cha gởi tôi cho bà ngoại, rồi chở mẹ đi bệnh viện.  Sáng hôm sau, tôi được đi thăm em.  Nhìn thân hình nhỏ xíu của nó được quấn chặt trong tấm chăn màu vàng trông như một cái chả giò to bự, tôi hơi thất vọng, xem cái điệu này, còn lâu nó mới có thể cùng tôi chơi đùa.  Cha dặt tên cho nó là cu Bi
Cu Bi vừa về đến nhà là làm náo động ngay, nó khóc nhiều quá, chẳng ai biết nó muốn gì cả, có lẽ nó chỉ muốn mọi người chú ý đến nó mà thôi.  Nó cũng chẳng thèm để ý đến giờ giấc, ban ngày có khi nó ngủ li bì, đêm dến mới lên tiếng khóc xa xả.  Cả nhà hốc hác vì nó, nhất là mẹ, không đêm nào mẹ được ngủ yên giấc.  Tôi không hiểu vì sao nó không chịu ngủ vào những giờ giấc thích hợp?  Tôi nghĩ muốn cho nó không thức lúc ban đêm, thì ban ngày nó không được ngủ nhiều quá, vì thế nên tôi hay lén mẹ đánh thức nó dậy.  Nhiều khi nó ngủ say quá, lay mãi không được, tôi phải cấu, nó mới giật mình thức giấc, và khóc thét lên.  Có lần mẹ tôi rình, bắt được quả tang tôi đang cấu em, bà phát vào mông tôi một cái thật mạnh.  Tôi tủi thân ra ngoài vườn, ngồi khóc một mình.  Chợt tôi trông thấy con Tino đi ngang, nó cũng đang lang thang ngoài vuờn. và trông có vẻ buồn rầu.  Tino là con chó Nhật lông xù, cha mua tặng mẹ từ ngày chưa có tôi, mẹ rất quí và chăm sóc nó như chăm sóc một đứa con.  Từ ngày cu Bi ra đời, mẹ bận rộn, chẳng có thì giờ ngó ngàng đến nó, nó cũng bị thất sủng, bị bỏ rơi như tôi vậy.  Tôi vẫy nó lại gần:
-         Lại đây Tino! chúng mình tâm sự với nhau.  Tao biết mày cũng đang buồn, phải không?
Tino thè lưỡi liếm vào mặt tôi.  Tôi ôm nó vào lòng:
-         Tất cả chỉ tại cái thằng ranh con đó, chúng mình đều là nạn nhân của nó, Tino nhỉ?
Tino sủa lên một tiếng ra vẻ đồng ý.  Tôi gật gù:
-         Thế mà trước đây tao cứ tưởng có em là thích, ai dè nó chẳng được tích sự gì cả, chỉ biết ngoác mồm ra khóc.  Mẹ hình như quên là còn có tao… Buồn quá Tino ơi! tao đã quyết định rồi, từ nay bất cứ một đứa bé nào còn tới đây nữa, chắc chắn tao sẽ đi khỏi nhà này. 
Tino “ầu” lên một tiếng, nó bỗng ngoắc đuôi ra vẻ mừng rỡ.  Tôi quay lại và giật mình, cha tôi đang đứng sau lưng tôi từ lúc nào, ông nhìn tôi chăm chú:
-         Con vừa nói gì thế, cu Tí?
Tôi chột dạ và hơi sợ, nhưng vẫn cương quyết lập lại câu nói vừa rồi:
-         Con nói lần sau, nếu mẹ còn đẻ em bé nữa thì con sẽ đi khỏi nhà này.
Thốt xong câu nói liều lĩnh, tôi cúi mặt, ngồi im chờ đợi một cái tát, hoặc ghê gớm hơn nữa, một cơn thịnh nộ, và tôi sẽ bị quì gối, úp mặt vào tường cả tiếng đồng hồ, như mọi lần ông vẫn phạt, mỗi khi tôi phạm phải một lỗi lớn.  Nhưng không, lần này thì không có gì cả, không cả một lời quát mắng. Cha chỉ có vẻ ngạc nhiên, ông nhìn tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi mới nhẹ nhàng bảo:
-         Vào nhà đi con! đừng ngồi ngoài này nữa, nắng rồi.
Ông kéo tôi đứng dậy, nắm tay dắt vô nhà.  Tôi lủi thủi đi theo cha, mặt mày ngơ ngác, buồn thiu.  Cha vuốt tóc tôi mỉm cười, nhưng rõ ràng tôi nghe có tiếng ông thở dài.  Hôm sau đi làm về, ông dắt tôi ra công viên chơi, và mua cho tôi mấy cái kẹo que, và một cây súng bắn nước.  Từ hôm đó, cha có vẻ chú ý chăm lo cho tôi nhiều hơn trước, như để bù lại những thiệt thòi tôi đã phải chịu do sự lơ là của mẹ. 
Dạo này tôi đã bớt ghen với cha, vì tôi biết ông cũng chẳng sung sướng gì. Có nhiều đêm không ngủ được vì cu Bi khóc, sáng ra trông ông phờ phạc thấy tội nghiệp.  Ông không có cả một phòng riêng như tôi, và mẹ cũng không săn sóc ông như xưa.  Buổi sáng, ông lặng lẽ tự mình pha lấy cà phê để uống, và chiên cho tôi một quả trứng.  Hai cha con ngồi ăn sáng với nhau, ông nhai nuốt vội vàng mấy lát bánh mì rồi vội vã đi làm.  Không biết cha có buồn không? vì mẹ không tiễn ông ra cửa, không chìa má cho ông hôn như trước kia, mẹ đang ở trong phòng với cu Bi.  Bây giờ tất cả thì giờ của mẹ đều dành cho cu Bi…
Mẹ là người vất vả vì nó nhiều nhất, mà chẳng bao giờ thấy bà than phiền.  Mẹ hầu như quên hết mọi người chung quanh, để chỉ chú ý đến một mình cu Bi.  Mẹ thật quá dại dột, không nhìn thấy cái xấu của người khác, bố là một ví dụ, ông có đẹp đẽ gì cho cam? bây giờ thì cu Bi… Không hiểu mẹ tìm thấy ở nó điểm gì hay ho, tới nỗi phải tôn nó lên hàng đầu?  Mẹ bắt mọi người không được nói lớn tiếng, phải đi lại rón rén trong lúc nó ngủ.  Có khi đang ăn cơm, nghe tiếng nó khóc, mẹ lật đật buông bát đũa, chạy ngay vào, cứ làm như chậm một tị, là sợ nó nổi giận không bằng.  Chả bù cho tôi, có khi tôi khóc dai dẳng cả nửa giờ, mẹ cũng chẳng thèm dỗ, có khi còn phát vào mông tôi, và mắng tôi là một đứa trẻ hư.  Mẹ bênh nó chằm chằm, có lần cha cằn nhằn:
-         Thằng bé quấy quá, cứ mở mắt là mở mồm.
Mẹ không đồng ý nói:
-         Nó còn bé chưa biết nói, nó khóc ắt là phải có nguyên do.
Tôi thì cho rằng chẳng có nguyên do nào cả, bú no, thay tã xong mà vẫn khóc, thì chỉ có thể là nó nhõng nhẽo muốn được mẹ bế, muốn được mọi người chú ý đến nó mà thôi.  Tôi hiểu thấu đáo nó, bởi vì chính tôi trước đây cũng làm như vậy, nhưng mẹ ngây thơ, nên dễ bị lừa.
Một đêm tôi đang ngủ, chợt giật mình thức dậy vì có tiếng động, có người vừa nằm xuống bên cạnh tôi.  Mới đầu tôi cứ tưởng là mẹ, tôi vui mừng, có thế chứ, lẽ nào mẹ quên là còn có tôi, chứ không phải chỉ một mình cu Bi, Chắc mẹ ân hận vì đã bỏ rơi tôi nên muốn qua để an ủi?  Nhưng không phải, vì người nằm bên tôi to lớn, thô tháp hơn mẹ nhiều, chỉ có thể là bố.  Quả vậy, ở phòng bên kia, cu Bi đang khóc ngằn ngặt và tiếng mẹ dỗ dành:
-         Mẹ đây, mẹ đây, đừng sợ!  Con ngoan của mẹ nín đi nào! để mẹ ru cho con ngủ nhé.
Và mẹ cất tiếng hát, giọng mẹ vốn ngọt ngào, tôi nhớ đến những năm bé tí được nằm trong lòng mẹ, tiếng ru ời ời của mẹ đã đưa tôi vào giấc ngủ êm đềm, bây giờ thì những tiếng ru ngọt ngào kia là chỉ để dành cho em tôi.  Một cảm giác luyến tiếc lẫn ghen hờn dâng lên, làm tim tôi nao nao, tôi quay sang cha buồn rầu hỏi:
-         Bố cũng không ngủ được à?
Cha quàng tay qua người tôi:
-         Ừ, bố bị mất ngủ nên hơi mệt, cu Tí ạ!
Ông thở mạnh, và tỏ ra rất bực bội.  Tội nghiệp bố, ông đã thức gần như suốt mấy đêm qua, sáng mai còn phải đi làm, nên không thể dậy trễ.  Tự nhiên tôi thương xót cha, ông cũng là một nạn nhân của cu Bi như tôi, như con Tino vậy, tôi đã trải qua cảnh này, nên rất thông cảm.  Tôi làm một cử chỉ âu yếm, giống như ông vẫn làm với tôi, khi tôi còn bé, tôi vỗ nhè nhẹ vào lưng ông, dỗ dành:
-         That's OK bố! you will be allright !
Cha tôi bật cuời, ông xoay người sang ôm tôi thật chặt:
-         Con nghĩ như vậy thật à?
-         Thật, bố ạ!  Chúng ta không còn cách nào khác hơn là phải đợi cho nó lớn lên.  Rồi mọi việc sẽ êm cả thôi, bố có tin vậy không?
-         Tin chứ! cu Tí thật là thông minh, con đã hiểu biết nhiều rồi đó.
-         Con lớn rồi mà bố!
-         Bố cũng đồng ý thế.  Cu Tí này! từ nay con cho bố sang nằm nhờ ở phòng con, mỗi khi cu Bi khóc, bố không ngủ được.  Con chịu không?
-         OK, bố !
Tự dưng tôi thấy mình quan trọng hẳn lên, phải tỏ ra người lớn, đừng ghen với em chứ?  Sung sướng với tư tưởng vị tha vừa nẩy sinh trong đầu, tôi cũng quay sang ôm ông thật chặt, hai cha con cười rúc rích với nhau.  Một lúc sau cha tôi ngủ thiếp đi, phòng bên kia cũng vừa im tiếng khóc.  Trong bóng tối, tôi mỉm cười độ lượng:
-         Cu Bi ơi! anh không ghét em đâu, nhưng em hãy lớn nhanh lên nhé?

PHƯƠNG - LAN