HOÀI-NIỆM MỘT THỜI...
Cô gái trong phim,
tóc đen xinh-xắn,
choàng khăn truyền-thống,
làm nghề chăn cừu...
phải lòng chàng Tây,
vốn dân phiêu-lãng...!
tóc đen xinh-xắn,
choàng khăn truyền-thống,
làm nghề chăn cừu...
phải lòng chàng Tây,
vốn dân phiêu-lãng...!
Hai người da-diết,
bất kể luật làng:
"cấm yêu ngọai-quốc"!
ai phạm phải đền,
ném đá cho chết,
cô gái ngã lăn...
đầu bê-bết máu,
hồn đã về trời?
bất kể luật làng:
"cấm yêu ngọai-quốc"!
ai phạm phải đền,
ném đá cho chết,
cô gái ngã lăn...
đầu bê-bết máu,
hồn đã về trời?
Bất ngờ một người,
vội-vàng chạy đến,
ôm nàng nức-nở,
không phải Zorba,
mà gã tàn-phế,
từng làm “chim xanh”...
mang thư cho nàng,
hai bên hò-hẹn,
dù kẻ tật-nguyền,
trái tim trinh-bạch,
biết yêu tình người,
hơn đồng-loại kia,
mang danh Công-lý
nhưng lòng lang sói,
ném đá chết người,
chỉ vì "tội yêu",
một chàng ngoại-chủng!?
mới có bài viết:
"Zorba et le Grec,
và những giọt nước mắt,
của kẻ tật-nguyền!"
trên đặc-san Xuân,
trong trường Hoàng-Diệu...
vội-vàng chạy đến,
ôm nàng nức-nở,
không phải Zorba,
mà gã tàn-phế,
từng làm “chim xanh”...
mang thư cho nàng,
hai bên hò-hẹn,
dù kẻ tật-nguyền,
trái tim trinh-bạch,
biết yêu tình người,
hơn đồng-loại kia,
mang danh Công-lý
nhưng lòng lang sói,
ném đá chết người,
chỉ vì "tội yêu",
một chàng ngoại-chủng!?
mới có bài viết:
"Zorba et le Grec,
và những giọt nước mắt,
của kẻ tật-nguyền!"
trên đặc-san Xuân,
trong trường Hoàng-Diệu...
Đúng nửa thể-kỷ,
lặng-lẽ trôi qua,
bây giờ nhớ lại...
qua cô gái Pháp,
đang còn học-sinh,
dáng người mảnh-khảnh,
mái tóc huyền... dài,
lặng-lẽ trôi qua,
bây giờ nhớ lại...
qua cô gái Pháp,
đang còn học-sinh,
dáng người mảnh-khảnh,
mái tóc huyền... dài,
áo quần đen nhánh,
kiểu gái Trung-đông,
kiểu gái Trung-đông,
hệt như cô bé,
mục-đồng ngày xưa?
giọng Parisiene,
mềm như giọt nước,
nhỏ xuống cuộc đời...
hai người lưu-lạc,
tận nam bán-cầu,
tình cờ gặp nhau,
bên bàn cà-phê,
dù không quen biết,
nhưng nhờ bất ngờ,
một thứ ngôn-ngữ,
xa lạ ngày xưa,
bỗng lại được dùng...
trên vùng đất khách,
mềm như giọt nước,
nhỏ xuống cuộc đời...
hai người lưu-lạc,
tận nam bán-cầu,
tình cờ gặp nhau,
bên bàn cà-phê,
dù không quen biết,
nhưng nhờ bất ngờ,
một thứ ngôn-ngữ,
xa lạ ngày xưa,
bỗng lại được dùng...
trên vùng đất khách,
chỉ nói tiếng Anh...!
Từ đó cả hai,
trở thành thân-thiết,
như từ thuở nào...!
như từ thuở nào...!
Đó là cuộc đời...
ít ai định trước,
giản-dị vô-cùng!
chỉ vì trái tim,
biết nuôi cảm-xúc...
yêu những hoài-niệm,
người ta có chung...
Bây chừ Hoàng-Diệu,
tan-tác khắp nơi,
có còn nhớ nhau,
khoảng đời áo trắng...!?
*Nguyễn-Tư