Monday 1 June 2020

LỤC-VÂN-TIÊN BỊ NẠN…- Nguyên Tử ( Thơ đen )


LỤC-VÂN-TIÊN
BỊ NẠN…

Chàng Tiên rình sẵn lùm môn,
Em Nga "tè"… ướt hết trơn cái đầu!

Nên chàng lên tiếng càu-nhàu:
-Chèng đéc, thấy mẹ anh rồi... em ơi!

Nga rằng: 
-Bộ hết chỗ ngồi,
Sao anh lại chọn một nơi… thế này?
Đêm hôm, em đâu có hay, 
Cứ thấy bụi rậm thì bày trò "mưa"...?
Ai ngờ trúng anh. Tội chưa!
Ơn cũ còn đó... thêm đưa oán-hờn!
Có thiệt ướt đầu anh hôn?
Lên đây em gội thì thơm …ngay mà?
Khổ ơi là khổ, anh à..!.
Sao ngồi bụi rậm… tà-tà vậy cưng?

Tiên rằng: 
-Anh nói em mừng,
Chớ có hoảng-hốt, ngại-ngùng gì nha!
Con mẹ Út-Tịch đảng ta,
Đái đầu thiên-hạ mà ra "anh hùng"!!?

-Thôi anh! Đừng có nghĩ khùng!
 Nga này "tứ đức tam tùng" như ai?
Tại anh không đến công-khai, 
Lại núp bụi rậm… nên tai-nạn rồi...!

Từ nay, em dặn mấy lời:
Có thương… đến gặp, đừng ngồi bụi môn!
Đàn bà, con gái đêm hôm,
Sợ ma đâu dám lờn-vờn vườn sau!
Chi bằng “chơi đại” cho mau,
Trên gác phóng xuống… lỡ vào đầu ai?
Thì em xin lỗi... van nài,
Bỏ qua em sẽ dài-dài nhớ ơn...!
Chỉ vì sợ ma hết trơn, 
Bạo như Út-Tĩch… đâu còn Nguyệt-Nga?
Xin anh rộng lòng thứ-tha,
Em hứa nhổ bụi môn… là xong ngay.!??

*Nguyên-Tử (Thơ đen)