Friday 9 April 2021

KHOẢNG NỢ CHƯA ĐỀN…. ( Nguyễn Tư )


KHOẢNG NỢ CHƯA ĐỀN….


*Đoản-khúc Nguyễn-Tư 

 

*“Có xót-xa, cũng hoài mà thôi…”(Phạm Duy)

 

1. Không hiểu tại sao lúc này, mỗi khi tình cờ mở TV lên là tôi thấy ngay phim Roméo và Juliette . Nhưng  oan-nghiệt thay lại cứ đúng ngay vào cái phân cảnh cũ đau thương rằng Roméo từ vùng đất xa-xăm đày ải đã lén về Verona - thành phố yêu đương của hai ngưi trước kia, vào nhà mồ hầu viếng xác người yêu lần cuối, để rồi bi kịch phải xảy ra khi chàng phát hiện ra nơi đây Bá-tước Parisngười chồng sắp cưới của Juliette bị bố mẹ ép duyêrồi một cuc so kiếm thư-hùng, Roméo đã dính tay vàmáu lần hai…kéo theo hệ-luận thương đau bucchàng đã nốc cạn lọ thuốc độc tự mình mang theo để trọn tình với người yêu đã chế


2. Và, rồi từ đây, bi kịch thứ hai đã xảy ra, khiến mọi trái tim trên thế giới nhỏ lệ khi Juliette thức dậy sau 42 tiếng đồng hồ  ngủ mê do mưu toan của Cha Laurence bày kếhầu đưa nàng ra nhà mồ đợi Roméo đã đưc nhn tin, sẽ mang mình đi sang một vùng đất Hứa kháđể hai đứa trọn kiếp bên nhau… Nhưng cuộc đời vốn vẫn  độc ác với Hạnh phúc loài người, nên  Juliette đã chỉ tỉnh rất trễ-tràng ( hoc do Roméo đến quá sm bên cái xác không hồn của người yêu mong nhớ, nên nàng đành phải kết liễu đời mình bằng chính thanh đon kiếm của người yêu xưa …trong những giọt nước mắt đầm-đìa, từ giả kiếp người đa-đoan, để trọn nghĩa tiết trinh của những người yêu nhau bất chấp nghịch cảnh thường tình, đầy đố-kỵ thấp hèn nhau, sao mà gian-nan lắm thế?


3.Nhưng  ti sao tôi lại cứ phải chứng kiến cảnh nàynhiu ln, dù ch tình c bt cht trong buổi xế chiều ca một cuộc đời chưa tng đưchạm tay tới Hạnh phúc bao gi khi hãy còn rất trẻ tôi đã lỡ xem phim này  tui 20 và ấn-tượng mãi với cái pha trèo ng máng của Romélén thăm người yêu lần cuối nơi cửa sổ trên tầng lầu đêm khuya khi chàng đang bị truy nã về  mt án mạng chết người do chàng đấu kiếm với dòng họ thùnghch bên kia, nên phchb álưđày bit x…cũng đng nghĩa vi s vĩnh ly ngưi yêu st-son t lâu,đng mong gì hi ng …Ánh trăng mập-mờ là chứng nhân của đôi trai tài gái sắc trong buổi chia tay sắp dứtkhi bt ng có tiếng chim sơn-ca báo sáng vang lênđâđókhiến nàng rt mc lo âu thốt lên vi-vã thúc giục người yêu mình hãy ra đi, đi anh, mau lên kẻo tri sáng s găp tai ương nguy him lmdù đôi bên rt mun kéo dàcugp g sâu-đnàbi vì chính nólà ln cui: C'est le rossignol qui chante. Va t'enVa t'en..!


4. Ri, cũng chính phim này được chiếu lại ở một nơi xa quê tôi vạn dặm, khi tôi đã đi làm nhưng lại tặng cho người học trò bé nhỏ của tôi tóvừa chấm ngang vai một chiêc vé Ciné hng nht, sau khi tôi đã ra một câu hỏi Văn chương khó trong lớp, ai trả lời đúng sẽ được thưởng giải này…và lạ thay em đã trúng không ngờ, tôi vui vì tôi muốn em nghe lại giùm tôi lời thoại  tu20 này, mà bây giờ tôi vẫn còn nhớ bởi đó là nỗi lo âu thiết-tha sinh t của ch những người yêu nhau đích thực mới có mà thôi…Xin em hãy nghe lại giùm tôi đoạn thoại trên mà tôi đã lỡ vận vào thân của một người vốn mang mệnh biệt ly”(Hòn Vọng phu/ Lê Thương) như tôi, từ những ngày tấm bé...mà cho đến bâygiờ sau bao cuộc biển dâu em vn còn nhớ như in việc đó,như một kỷ niệm đầu đời không thể nguôi quên dù mọi việc đã đổi thay hoàn toàn theo tháng năm dài lê-thê đầy bt trcc hơna thế k…. hn thi gian đã bào mòn đi nhitrí nhớ...


5.Tôi vn t hỏi vì sao như vy, vì sao bây giờ tôi cứ phchứng kiến phân cảnh phim tang thương này, trong nhng bui coi TV gi gikhác nhau …vàcáđọan Roméo tìm v trong tht vng tt cùng đến ni quyên-sinh, và Juliettetnh dy quá tr …đ phi phin đến thanh đon kiếm bén ngt ca chính ngưi yêu mình mà không là ca ai khác ?Và, sao tôi li nhớ không sai t nào trong lời thotrên dùbng Pháp ng và em vn nhớ tấm vé Ciné bt ng định mnh ngày xưa, mà vô tình tôi đã l quên nó như một món n-nần lâu năm l ra tôi đã phải tn tình giao trả...khi em đãgi tôi bài “Anh còn nợ em” dù tôi cũng biết em mun san s vi tôi bài ca em rt thích t lâu mà thôi . Nhưng em đâu h biết rng bài ca này, đã bám sâu vào xương tht tôi khi tôđã tng hành quân nơi có cái núi Nhn chim v mi khi chiu xung như trong bài hát có nhc tiTôi cũng đãtng dn lính vưt sông đêm qua sông Đà-rng cnh đó,trong mùa nưc khô nhưng con sông quá rng, rng nht min Trung… li hoài không hết, dưi nhng đt bom B52 cày nát núi rng b bên kia, tiếng n ì-m liêtc nhau nhưtr cơn giôngdi mnh vào lng ngc chúng tôi, đến ni như nghe trái tim mình mun vt ra ngoài… Khói bom bay mt mù ch còn thy l-m dưánh trăng khuya, nhp-nhônhng ngôi nhà sàn xiêu vo ca ngưi Thưng bun tênh không như sau này, trong nhng phút giây bt ng ca thi hoa mng tôđã tình c bt gp em trong gi ra chơinơi sân c nhà trưng bng nhng câthơ hi-ng rđi hc trò “Ôi những buổi sáng nắng lên / Vào nhng gi chơi / Trong mùa tháng Chạp/ Có một lần tôi đi qua đó / Thấy em cười xinh-xinh… Em đưa năm ngón tay ngà / Nâng nghiêng mái tóc cài hoa lên đầu” khi tôi đã trở thành người tù khổ-sai quần áo đầy phèn rách tả tơi, đội cái nón tự làm bằng bao cát được phóng thích vào chiều ngày 2 thánh 9 …lúc phố sắp lên đèn….


6. Nhưng điu quan trng hơn, tôđã mit-mài tìm em, đgi li mt món quàsong vô vng, nên tôđã mt mình ra đi y ht như Roméo bit x, thc ra nó ch là mt cuc lưđày vĩ đại mà trong Lich s gn 5000 năm VN chưa hcó…dù trong thâm tâm tôđã xa em vi nhng vn thơ xưa không suy-suyn “Nhớ xưa từ độ lâu rồi/ Một chiều nắng đổ bên cầu áo bay …” hay “ Tôi là một gã si-tình/ Tầm thường hơn những tầm thường / Lang-thang trong đời mệt lả/ Yêu nụ cười buồn như loài hoa đau khổ nở trên cành gai…/ Yêu ai dáng ngọc trang đàì / Những chiều tóc xõa nắng phai sân trường …”mà tôi không hề hay biết rằngThơ muốn làm cho ai …kiu như Xuân-Diu: “Tôi là chim đến từ núi lạ / Ngứa cổ hót chơi” vậy thôi…..


7.Thế mà cuối cùng, em lại tìm ra được tôi sau khi tình cờ liếc vào màn máy của một người khác mà em không bao giờ ngờ tới, nên tôi bắt đầu tin vào Định-mệnh, một ý niệm phương Đông từ lâu không thể giải thích được như một phép mầunên tôi chỉ biết tạ ơn Đt Trời, tạ ơn em, và tạ ơn tôi …ri khe-khẽt trong niềm vui hồi-sinh: “Tôi còn nợ em …nợ em và chỉ nợ em”….một khoảng nợ chưa đền….!??Nhưng nợ non ng thì tôi vẫn “đau” như khi vừa mới lưu đày trên đất Úc, hẳn không giống nỗi đau lưu đày của Roméo mà sâu thẳm hơn nhiều, với thân phận cu-ly cho một ng ủi, chiều làm về tôi rất sợ bốn bức tường câm, nên phải lang-thang chui vào Quán rượu Tây, đã không quên được đời, mà lại buồn bã them, nên  nỗi đau tôi đã bật thành Thơ:


 

ĐÊM TÀN,

TRONG QUÁN JUMANIA …

 

Dường như trời mưa từ chiều,

dường như đời ta buồn thiu…

dường như rượu nồng ta uống,

nước mắt tràn…theo những quạnh-hiu !

 

Có thể giờ này - em đã ngủ,

 thể giờ này - ta đã say,

 thể cơn đau dù rất cũ,

nhưng … lại về trong giữa đêm nay ?

 

Lạy trời, cho đêm nay em ngủ đừng mơ,

lạy trời, cho đêm nay rượu uống hững-hờ,

đừng đem cơn nhớ về trong mắt,

ta một mình …nghe những bơ-vơ …

 

Đêm đã tàn, rượu cũng đã vơi,

ta vẫn “hư” hết cả một đời, 

em thục-nữ,  tay ngà nhung gấm,

thôi  -  đừng buồn ta …những cuộc chơi !

 

Tay nâng chén rượu, cười ngây-ngất,

giọt nước mắt buồn, nên nước mắt rơi …

bao năm lửa đạn - ta không khóc,

Sao, giờ lưu-vong…tủi không vơi ?


 *Nguyễn-Tư

(Lúc mới đến Úc)