Sunday 5 December 2021

NHỮNG GIỌT LỆ, TRONG NHAU… ( Nguyễn-Tư )


 NHỮNG GIỌT LỆ,

TRONG NHAU…


Dường-như trong mỗi lần em khóc,

sao lại chảy xuống những giọt nước mắt của tôi?

bởi nó không hề giống những hạt lệ đời,

mà long-lanh lên,

với nhiều màu sắc…?


Một chút roi vọt thời ấu-thơ,

tôi chỉ biết ra sau hè ngồi khóc một mình...

rồi tự kéo vạt áo lên lau nước mắt,

chỉ vì sợ người khác ngắm nhìn…!


Một chút tuổi trẻ buồn phiền,

bỏ nhà lang-thang tuyệt-tích...

nhưng thực ra,

chỉ là cách tự tìm cho chính mình,

một cuộc hành-trình ngắn nhất,

hầu kết-thúc cuộc đời,

bằng lửa đạn triền-miên...

để thấy mình không cần phải sống!?


Nhưng cuối cùng,

tôi thất-bại,

đành lao vào chốn ngục-tù,

rất nhiều tủi nhục,

còn tệ hơn thời thanh-xuân,

mà vẫn hiện-hữu...!?


Và, một chút tuổi chiều,

thêm nỗi đau lưu-xứ,

không biết để lảm gì...?

nên tôi tự hỏi:

vì sao lệ em mà lại hiện nguyên-hình,

nước mắt của tôi?


Bởi một lẽ giản-dị:

em với tôi là một,

nhưng ông Trời đã tách làm hai,

đặt mỗi phần ở một nơi khác nhau,

vào một thời-điểm,

không cùng chung,

cung mệnh-số…?


Kiểu như,

nhũng giọt nước mắt của Mỵ-Nương,

con quan Thừa-tướng,

vô-tình nhỏ xuống chén trà,

được tạc từ trái tim khô của Trương-Chi,

nên hốt-nhiên,

nó bỗng dưng biến tan,

thành mây khói…!??


*Nguyễn-Tư