Thursday 6 October 2022

VÀ, NHƯ THẾ... ( Nguyễn-Tư )


 VÀ, NHƯ THẾ...


*Thoạt mới sinh ra miệng đà khóc thé,

Trần có vui sao chẳng cười khì...(Nguyễn-Công-Trứ)


*Khóc vì nỗi thiết-tha sự thế,

Ai bày trò bãi biển nương dâu ...(Nguyễn-Gia-Thiều)


*Người ta sinh ra không lý-do, sống bởi hèn nhát,

và chết tình-cờ...(Sartre)


*Người ta sinh ra một mình, sống một mình,

(vì chả ai hiểu ai... kể cả vợ chồng, con cái, ruột thịt),

rồi cũng chỉ để chết một mình (N.T)


Mẹ kể: tôi sinh ra mà không biết khóc,

Khác bao đứa trẻ ở trên cuộc đời này,

Phải đợi bà Mụ vỗ vào mông đánh chóc,

Mới chịu oe-oe vài tiếng để chào ngày…!


Khoa-học bảo: bé phải khóc vì hô-hấp,

Nếu không, sẽ đi-bán-muối sớm, mà thôi?

Cụ Trứ phán: bởi đời xang-bang-xấc-bấc,

Nên sinh ra, chả ai chịu cười chút chơi!?


Cụ Gia-Thiều cũng kiểu cá-mè-một-lứa,

Coi cuộc đời này đầy bất-trắc thương tang,

Khi chui ra phải khóc vì buồn như rứa,

Bởi đã thiết-tha sự thế... vốn lầm-than!?


Dĩ-nhiên khoa-học thì căn-cơ dễ đúng,

Hơn những cụ nhà Nho xưa của chúng ta,

Nhưng kiểm-nghiệm lại cuộc đời bảo-chứng,

Thì dường như có cái gì đó... sâu xa…?!


Vì khoa-học đúng, nhưng không là tất cả,

Nên con người còn số-mệnh phải bước qua,

Khi mới sinh nếu lỡ mang màu vất-vả,

Thì hậu-vận sau này... sẽ phải phong-ba…!?


Và như thế, tôi chả bao giờ thanh-thản,

Từ bé, đã là con chó ghẻ âm-thầm,

Từng sống lủi-thủi trong nỗi đời quên lãng,

Chịu những cơn đau... chìm giữa gian-trần...


Mẹ thường hay mắng: sao mi lì như bợm,

Hèn chi khi sinh ra chả khóc tiếng nào,

Biết rứa, gửi bà Phước nuôi giùm cho gọn,

Rán chứa mi chi... giờ tau khổ dạt-dào…!??


Tôi tự ném cho mình chiếc phao thoát-hiểm,

Khi tuổi đời là con chim nhỏ còn non,

Nhìn khoảng trời rộng mênh-mông xanh như biển,

Vậy mà tôi cứ lao... vào khoảng thinh-không…!


Dù thừa biết những gì sẽ chờ mình đến,

Nhưng không ai có thể ngăn được lòng tôi,

Bởi đã chọn đời con thuyền không cần bến,

Thì nơi đâu cũng chỉ là nước non thôi…!??


Mới hiểu vì sao ra đời tôi không khóc,

Chỉ vì muốn “chịu đựng” với nó mà thôi,

Trời bắt tôi mạt vận... đến cằn mái tóc,

Cũng chưa được phép có cuộc sống thảnh-thơi…!?


Ông Bác-sĩ buồn queo... cầm tờ thử bịnh,

Đưa cho tôi miệng nói: “Bạn nguy to rồi!

Ung-thư máng cựa…”... nghe như là tử-lịnh,

Tôi bật cười to... làm ông ấy rụng-rời…!


-Bỡn cợt gì mà kỳ-cục vậy, cha nội,

Nghe bịnh này, ai cũng phải vả mồi hôi !!?

-Tôi bật cười... bởi vì ông Trời quá vội,

Mình được “sống” đâu... mà phải “chết”, than ôi!??


Chợt nhớ đến lời Rilke khi mới lớn,

“Tôi-luôn-có-dáng-điệu-người-sắp-ra-đi.”..(1)

Và, đúng hơn là kẻ giang-hồ hảo-hớn,

Rất thương đau: “Cet être, sans abri...!”(2)…


Ai cũng có chỗ để về... tìm chút ấm,

Tôi biết đến nơi đâu, khi bóng xế chiều,

Nếu lỡ quơ tay... chỉ đụng vào khoảng trống,

Nên tiếng vọng câm... im trong cõi tiêu-điều…!!?


Thế mới hiểu vì sao tôi không chịu khóc,

Khi chui khỏi lòng Mẹ thuở mới chào đời...?

Như lời hát nghe xong... bạc luôn mái tóc:

“Buồn từ ngày Mẹ cho mang nặng kiếp người”.(3)


Tôi đã trả hiếu... cho Mẹ già trọn vẹn,

Để bù đền vào những phiền-lụy ấu thơ,

Lòng tôi nhẹ... như khoảng trời xanh không hẹn,

Nơi chim non xưa, từng... vỗ cánh lặng-lờ…!??


Trời đã phú cho tôi khá nhiều “trò” mọn,

Rồi ông cũng lấy đi muốn hết cuộc đời,

Bắt lây-lấc... nhưng không bao giờ được “sống”?

Nhẹ-nhàng như người ta... tôi toại lòng rồi…!


*Nguyễn-Tư


*Ghi chú:

(1)và (2) đều là Thơ của Rilke...

(2)Diễn nôm: Con người ấy không có chỗ nương thân…

(3) Nhạc TCS