Thursday 7 March 2019

ĐÔI MẮT ( Bạch Ngọc Phước )




ĐÔI MẮT


Trên khuôn mặt của người con gái, đôi mắt là tất cả biểu cảm được chiếu lên từ một cốt cách của tầng tầng lớp lớp thời tiết tình cảm.

Long lanh hồn nhiên ngày xưa còn bé, nũng nịu khóc òa đòi ăn, mi mắt ướt đẫm khi nỗi buồn thấm sâu vào cõi lòng hay chớp chớp rung động trước lời tỏ tình của người yêu. Bao giờ đôi mắt vẫn là linh hồn dạt dào cho mọi cảm xúc. Là biểu đạt ý nghĩa nhất cho mọi cảm xúc.

Một lần trong đời, tôi đã chứng kiến những đôi mắt dõi về nơi xuất phát, khi chúng tôi rời bỏ bến bờ quê hương để đi vào một cuộc phiêu lưu đầy cam go nguy khốn. Chính những đôi mắt của những người đồng hội đồng thuyền đã xoáy vào tâm can tôi một nỗi day dứt khôn nguôi, kể từ cái đêm chia ly năm ấy.

Gặp nhau trên đất khách quê người, từng ánh mắt, từng nụ cười sao mà quá đỗi xót xa, trong nỗi nhớ nhà, nỗi buồn vời vợi, từ đó, những đôi mắt kẻ tha hương như chất chứa u hoài, xa thẳm. Ngồi với nhau khi có được những lần tao ngộ, đâu đó tôi đọc được những cái nhìn xa xăm như đang hướng về một nơi chốn nào đó trong quá khứ, trong ký ức, trong tiềm thức và trong nỗi niềm nhung nhớ triền miên cứ phảng phất trên hai hàng mi giữa một khung trời lưu lạc.

Biết bao nhiêu ngỡ ngàng qua những năm tháng trong cuộc đời xa xứ. Tôi lần lượt bắt gặp những đôi mắt xót thương của tha nhân đối với những người xa lạ như chúng tôi, đang ngơ ngác lần mò tìm kiếm một niền tin vào cuộc sống, mà chúng tôi đã bị mất mát từ những ngày khốn đốn đã qua.

Qua ánh mắt của cô gái đồng hương, đôi mắt đen huyền, đôi mắt của người đồng cảnh ngộ, đôi mắt như muốn tìm lại những lưu luyến, những ngọt ngào của những lần hẹn hò tình tự, dù trong hoàn cảnh nào đi nữa, dù sang hay hèn, khi đã trìu mến trao nhau qua những ánh mắt chân tình. Ánh mắt đã hút hồn nhau như thỏi nam châm, như một thôi miên cho tình yêu tràn trề trên khóe mắt.

Vào một lần, đôi mắt người xưa chợt trở về. Chỉ nhìn qua tấm hình cũ, đôi mắt ấy lại truyền đi một ánh chớp hữu hình đập vào ngũ quan. À ơi! Như bậc lên đôi chân mày cong cong mảnh mai nhẹ nhàng phủ xuống một khúc quanh kỷ niệm.

Bao nhiêu tháng bao nhiêu ngày, rồi một lần, một lần gặp lại tri kỷ tri âm, chính đôi mắt kia như biết nói, nói nhiều lắm! Giọt nước mắt đoàn viên như một lời cảm tạ lần tao ngộ, lấy mu bàn tay thấm nhẹ lên mi mắt như một lời trách móc bâng quơ, bao mến thương như chờ chực để trào ra từ đáy mắt. Trong xa cách ngàn trùng như níu kéo cái nhìn gần lại sát bên. Vậy đó, có thấy không, đôi mắt liếc có đuôi như nụ hôn gửi bằng thị giác.

Đôi mắt người con gái, đôi mắt của tất cả quyến rũ trong cuộc đời này. Ngọn sóng trên biển, lá non trên cành, giọt sương mai trên ngọn cỏ và đôi mắt biếc người tình cứ mãi theo ta, theo từ những ngày xưa thân ái cho đến tận bây giờ. Để bây giờ mênh mang một trùng trùng lấp lánh trong đôi mắt em. Ta tìm thấy một mùa hè cũ. Nồng nàn chan chứa!

Bạch Ngọc Phước