Wednesday 26 February 2020

CHUYỆN KỂ THỜI MỚI LỚN… ( Nguyễn Tư )




CHUYỆN KỂ THỜI MỚI LỚN…


*“Một phút bên nhau,
cũng là muôn thuở…”(Nhật-Ngân)

Hồi mới lớn,
tôi đã phải lòng một cô gái quê,
cùng làng,
tên Rìa,
nhỏ hơn tôi hai tuổi… 

Nàng có mái tóc dài đen mượt,
ngang lưng,
ánh mắt long-lanh…
nhưng màu da bông bưởi,
mới là điều lạ-lùng,
giữa đám dân đen lam-lũ!?

Và,
oái-oăm thay, 
nàng lại là con gái của một tá-điền,
 nhà tôi…
mới khổ!
bởi chính điều này,
nên Mạ tôi cấm tiệt...!

Vì thế,
trong lần hẹn nhau cuối cùng,
nơi phía sau một ngôi Chùa cổ,
nàng đã bất ngờ.
ôm chặt lấy tôi, 
vừa khóc nghẹn-ngào,
trong lời nói ngắt quãng,
mà cho đến hôm ni,
tôi vẫn nhớ ngùi-ngùi:
"Em không thương anh mô,
 nên xin đừng liên-lạc nữa,
 kẻo Mạ anh buồn...!"

Rồi,
nàng vụt buông tôi ra,
bỏ chạy thực xa,
trong tiếng nấc…
vỡ òa nước mắt!

Dù,
đôi mắt nàng,
vẫn còn nhìn lại phía tôi,
nhọn hoắc… 
như hai mũi dao,
đâm xuyên qua trái tim tôi,
rách nát…!

    *Nguyễn-Tư