MỘT BÀI THƠ KHÔNG PHẢI BÀI THƠ
Tôi hỏi nắng: “Tại sao nắng nóng?”
Nắng làm thinh. Cái bóng tôi rung rinh.
Tôi hỏi lá trên cây: “Sao lá chưa bỏ cành?”
Cây im lặng. Mùa Thu xa lắm…
Cái bóng của tôi nắng soi rất đậm.
Lá trên cành xanh biếc màu xanh.
Cái mạng nhện mong manh mong manh
Con nhện đứng im lìm trong nắng.
Tôi ngó ra đường. Con đường trưa vắng.
Khu tôi ở, nghèo nàn, bình lặng, nhà quê
Con chó lim dim nằm lắng tai nghe
Chiếc lá rụng và im khe, không sủa.
Tôi hỏi nắng: “Tại sao con chó
Của tôi buồn?” Nắng cũng làm thinh.
Cái bóng của tôi rung rinh rung rinh
Và mạng nhện mong manh rung rinh trong nắng…
Cái sân gạch mặt bằng phẳng lặng
Bông giấy nhà bên vài cánh vừa rơi
Tôi nghe như có tiếng nắng cười
Đóa hoa nào rụng rơi mà lòng hoa không vỡ?
Tôi nói nãy giờ tự lòng tôi nhớ
Em Thôi Mà Ôi Nắng Của Anh!
Anh nhớ em khi anh nhìn nắng
Anh nhớ em khi anh nhìn hoa
Nhớ hơn nữa khi nhìn trăng buổi tối
Nhớ, nhớ quá, anh không hề nói dối
Nhớ một người, người đó có nhớ anh?
Trần Vấn Lệ