Khung Thơ Trầm Miên
NGỒI BUỒN NGHE KHÚC GIÁNG SINH
Ngồi nghe khúc nhạc Giáng Sinh
Rưng rưng nhớ lại chúng mình ngày xưa
Theo em đi lễ nhà thờ
Từng hồi chuông đổ qua bờ yêu thương
Tiếng đồng ca lượn giáo đường
Bên em ngây ngất mùi hương dạt dào
Nhân từ bóng Chúa trên cao
Em quì, kinh niệm ngọt ngào bờ môi
" Vinh danh Chúa ở trên trời
Bình an hạnh phúc cho người trần gian..."
Thiên đàng xa nẻo hào quang
Sao anh chỉ thấy thiên đàng bên em
Thương câu niệm ngọt amen
Nụ cười hoa nở vén rèm xuân sang
Em người ngoan đạo rất ngoan
Bên anh chưa đạo, hoang đàng tâm tư
Trái tim trót đã ngồi tù
Trong làn da ngọc, trong hồ mắt thương
Giáng Sinh tiếng hát vấn vương
Ngờ đâu Bài Thánh Ca Buồn tình xa
Chia ly rớt giọt lệ nhòa
Khăn nào lau hết giọt tha thiết lòng
Mãi là giọt nhớ giọt mong
Kết thành mưa bão trùng trùng ngày đau
Giáng Sinh mùa vọng nhiệm màu
Câu thơ rơi lạc về đâu, u hoài
Bỗng dưng thèm một bờ vai
Cho tình nghiêng tựa thoát ngoài bơ vơ
Ngồi buồn hát khúc vu vơ
Jingle Bell tiếng hát chờ đón ai
Ru em về mộng khoan thai
Tình anh một mái tóc dài quẩn quanh...
Trầm Vân