BÍ QUYẾT GIỮ CHỒNG
Hình như dạo này chồng
không còn yêu tôi như hồi mới cưới nữa. Anh ấy hay về muộn, ít mua hoa,
ít mua quà, đêm ngủ cũng ít khi quay sang ôm và hôn lên má vợ dịu dàng.
Tại anh chán tôi? Hay tại những lo lắng của cuộc sống thường ngày khiến
anh trở nên như vậy? Tôi cũng không biết nữa, và tôi đem những băn khoăn
của mình tâm sự với chị hàng xóm, chị ấy nghe xong thì tủm tỉm cười,
giọng đầy từng trải:
- Chồng chị cũng vậy
đấy! Nhưng là trước đây thôi, chứ giờ thì lại ngon rồi! Mình là đàn bà,
phải biết giữ chồng, phải biết cách làm cho chồng yêu mình chứ! Nếu mình
không làm được việc đó thì sẽ có đứa khác nó làm đấy!
- Nói vậy tức là chị có bí quyết hả? Chỉ cho em với!
Chị hàng xóm không nói gì, chỉ lật đật mở cánh tủ, lấy ra một tờ báo, loạt soạt lật trang…
- Bí quyết đây! Em hãy
làm theo hướng dẫn trong bài viết này. Đây là 4 cách giúp hâm nóng tình
cảm vợ chồng. Chị đã thử và thành công.
Tôi cảm ơn rối rít rồi
vồ lấy tờ báo đọc nghiến ngấu. Đúng là thứ tôi đang cần tìm thật rồi,
phải áp dụng ngay thôi. Xem nào, cách thứ nhất: “Thay vì nấu cơm cho
chồng như mọi ngày, hãy tạo sự bất ngờ bằng cách rủ chồng đi ăn nhà
hàng. Điều đó sẽ khiến chồng bạn có cảm giác như được trở về cái thời
hai người mới hẹn hò, tán tỉnh. Và chắc chắn anh ấy sẽ thích mê bởi cái
cảm giác tuyệt vời ấy”.
Vậy là tôi dẹp hết mấy
việc chợ búa, bếp núc sang một bên, hì hục lục tủ quần áo, chọn một
chiếc váy trắng tinh khôi, rồi ngồi vào bàn trang điểm kẻ mắt, tô môi,
hồi hộp mong chờ.
Nghe tiếng lạch cạch mở
khóa, biết là chồng về, tôi chạy vụt ra cửa đợi sẵn. Chồng vừa đẩy cửa,
thò mặt vào thì đã thấy tôi, trong chiếc váy tinh khôi, đứng dang rộng
hai cánh tay, lộng lẫy, yêu kiều. Nhìn tôi lúc ấy giống hệt như nàng
Rose khi đứng trên mũi tàu Titanic. Còn mặt chồng tôi thì hốt hoảng, sợ
hãi, như mặt của cậu Vàng trong truyện Lão Hạc lúc bị bọn mua chó siết
cái thòng lọng vào cổ và lôi đi.
- Cái quái gì thế này? Hết cả hồn! Rảnh sao không dọn cơm ra sẵn đi, còn bày trò dọa ma?!
- Hôm nay em không nấu cơm, mình đi ăn tiệm nhé?
- Tiền đâu? Tiền đâu mà
đi ăn tiệm? Tiền nhà tháng này còn chưa đóng. Cuối tuần về quê bốc mộ
rồi xây mộ mới cho ông nội cũng phải góp vài trăm, chưa biết xoay đâu ra
đây này. Chưa nấu cơm mà còn đứng đấy à? Ra đầu ngõ mua mấy gói mì tôm
về ăn tạm đi, định để chồng chết đói sao? Mà khoan, thay cái váy ra đã,
mặc cái đó, người ta tưởng con điên, không ai bán cho đâu!
Vậy là cách 1 đã thất
bại rồi. Nhưng không sao, vẫn còn 3 cách nữa cơ mà. Để xem, cách 2 là gì
nào: “Theo thời gian, chuyện chăn gối sẽ trở nên nhạt dần, thay vì tắt
đèn và hì hụi làm trong bóng đêm, sao bạn không thử cùng chồng làm
chuyện đó dưới ánh nến lung linh nhỉ? Sẽ rất tuyệt đấy! Chắc chắn vợ
chồng bạn sẽ có những phút giây thăng hoa tột đỉnh”.
Cách này đúng là tiện
hơn. Nến thì hôm rằm tháng bảy cúng cô hồn vẫn còn thừa cả chục cây,
khỏi phải mua, khỏi tốn tiền, và vì thế, chồng tôi hẳn sẽ chẳng có lí do
mà cằn nhằn.
Vì còn giận chuyện lúc
tối, nên khi đi ngủ, chồng không thèm ôm tôi mà nằm úp mặt vào tường,
quay lưng lại phía tôi. Nhưng có lẽ tại ăn mì tôm nóng ruột, nên anh ấy
cứ trằn trọc, trở mình liên tục. Tôi thì đang rất sốt ruột muốn tiến
hành cách thứ 2, nên từ từ xích gần lại, nhẹ nhàng vòng tay ôm qua ngực
chồng, đầu rúc vào nách chồng nũng nịu làm lành:
- Sao lúc tối anh mắng em ghê thế? Em chỉ muốn thay đổi tí cho nó có không khí thôi mà!
- Anh biết là em muốn
thay đổi không khí, nhưng đợt này nhà mình đang bí! Thôi, đợi khi nào có
tiền, anh đưa em đi ăn tiệm, nhé? – Chồng vuốt tóc tôi, giọng dịu dàng.
- Ừ! Ăn tiệm thì để sau cũng được, nhưng bây giờ, anh phải đền cho em!
- Đền gì?
- Không nói! Hì hì!
Tôi cười rồi luồn tay
vào áo chồng mơn mê, khua khoắng. Chồng tôi có thể ngu ngơ trong làm ăn,
ngờ nghệch trong giao tiếp, thế nhưng cái khoản này thì chồng tôi nhanh
lắm. Lập tức anh vòng tay ôm ghì lấy tôi, quăng ngửa tôi xuống, rồi hăm
hở leo lên. Tôi, dẫu mắt đã nhắm nghiền, người đã rạo rực, râm ran,
nhưng vẫn gắng hết sức đẩy mạnh chồng ra, lồm cồm bò khỏi giường…
- Sao thế em? – Giọng chồng tôi ngỡ ngàng.
- Đợi tí! Em thắp nến!
Tôi mở ngăn kéo, lấy ra cái túi nến. Thế nhưng cái bật lửa thì tìm mãi không thấy đâu.
- Hồi nãy anh lấy bật lửa ở đây hút thuốc hả? Sao không để lại chỗ cũ?
- Hết ga, anh vứt vào thùng rác rồi!
- Bực thật! Đợi tí, em sang nhà hàng xóm mượn.
Sau một hồi kì kịch,
cuối cùng tôi cũng đã thắp nến xong. Nhìn những ngọn nến xếp thành hình
trái tim đang phập phồng tỏa thứ ánh sáng dìu dịu, lung linh, tôi thấy
hân hoan vô cùng. Rồi tôi nhảy tót lên giường, lả lơi hôn đánh chụt vào
má chồng. Thế nhưng, chồng tôi chả ý kiến gì, vẫn nằm quay lưng ra, úp
mặt vào tường…
- Này! Ngủ đấy à? Dậy đi! Em thắp nến xong rồi!
Mặc cho tôi lay gọi, chồng vẫn ngáy o o, ngủ khò khò như một con bò. Vậy là cách hai lại không thành công.
Sáng hôm sau, trong lúc
chồng đang đánh răng rửa mặt, tôi lại lôi tờ báo đó ra và nghiên cứu
cách thứ 3. Cách thứ 3 dạy rằng: “Đôi khi, những bất ngờ nho nhỏ lại
khiến chồng bạn phải lâng lâng, mỉm cười, đê mê, âm ỉ. Hãy vòng tay bất
ngờ ôm chồng từ sau lưng lúc chồng đang đánh răng, hoặc hôn một cái vu
vơ lên má chồng khi chồng đang sửa ống nước, chỉ cần thế thôi, anh ấy sẽ
ngây ngất cả ngày”.
Hay! Cách này đơn giản
mà hiệu quả lại cao. Cũng vừa đúng lúc chồng đang đánh răng, phải tiến
hành ngay mới được. Vậy là tôi đẩy cửa nhà tắm, nhè nhẹ bước vào. Chồng
tôi đã đánh răng xong rồi, đang ngồi ị trên bồn cầu. Không sao, vẫn tiến
hành được, vì cái quan trọng là yếu tố bất ngờ thôi, chứ còn đánh răng
hay ngồi ị cũng có khác gì nhau đâu. Tôi giả bộ đi vòng ra phía sau bồn
cầu, cầm cái cây bàn chải cọ đi cọ lại, vờ như đang vệ sinh cái bệ xí,
rồi bất ngờ tôi ôm choàng lấy vai chồng, thơm lên má chồng một cái thật
tình tứ. Tưởng là thơm xong, chồng sẽ mỉm cười, ôm tôi vào lòng, ngập
tràn hạnh phúc, nhưng không, mặt chồng tôi nhăn mặt lại với vẻ rất khó
chịu và đau đớn. Bực mình và thất vọng quá, tôi gào lên giận dỗi:
- Anh vừa phải thôi chứ! Được vợ hôn mà cái mặt anh nhăn lại như bị chó dại cắn thế à?
- Không phải thế! Anh đang bị táo bón. Có mỗi cái cục thập thò mà rặn suốt nãy đến giờ nó không chịu ra. Rát quá!
Cách thứ 3 cũng lại thất
bại. Tôi bắt đầu thấy không tin vào mấy cái bí quyết này rồi. Nhưng
thôi, còn cách cuối cùng, áp dụng nốt xem sao. Biết đâu cách 4 này lại
thành công rực rỡ? Và tôi lại với lấy tờ báo, đăm chiêu nghiên cứu. Cách
4 viết rằng: “Bạn đừng nghĩ đã là vợ chồng rồi thì không cần phải nói
với nhau những lời ngọt ngào, tình cảm. Càng là vợ chồng thì lại càng
cần những lời âu yếm đó. Hãy nhắn cho chồng một tin nhắn thật lãng mạn,
chan chứa yêu thương, chắc chắn tim anh ấy sẽ run lên vì hạnh phúc”.
Tưởng gì, cách này còn
dễ hơn cả mấy cách trước. Tôi vồ lấy điện thoại, ngón tay lướt trên phím
nhoay nhoáy: “Anh yêu à! Cho dù một ngày nào đó biển có cạn khô, núi có
mòn, non có lở, những áng mây trên trời ngừng bay, những con suối trong
rừng ngừng chảy, thì em vẫn mãi yêu anh, yêu anh hơn tất thảy, thì mỗi
lần được bên anh, được anh vỗ về, ôm siết trong vòng tay là mỗi lần trời
đất cuồng quay, là mỗi lần tim em run rẩy và toàn thân em tan chảy. Em
có một ước ao, em có một khát khao, là suốt đời này mình mãi mãi bên
nhau”.
Xong! Tôi đọc lại tin
nhắn mình vừa soạn, gật gù với vẻ hài lòng, rồi gửi cho chồng. Tuy không
được ở bên để tận mắt chứng kiến xem cái tin nhắn này sẽ khiến chồng
tôi ngất ngây và hạnh phúc đến chừng nào, nhưng tôi tin chắc rằng cả
ngày hôm nay, chồng tôi sẽ lâng lâng như ở trên mây, rồi ngóng chờ từng
phút, từng giây để được về nhà, được ở bên tôi, được yêu tôi. Quả đúng
vậy thật, chỉ khoảng 30 phút sau, đã thấy chồng tôi về nhà, mặt hằm hằm:
- Tin nhắn này là thế
nào? Cô nhắn cho thằng nào hả? Bình thường nhắn cho chồng thì cộc lốc,
cụt ngủn, vậy mà nhắn cho trai thì ngọt ngào, lả lơi thế! Nếu cô không
gửi nhầm sang số của tôi thì không biết đến bao giờ tôi mới nhận ra bộ
mặt thật của cô? Đồ lẳng lơ!
- Ơ! Không! Em nhắn cho anh mà! Anh đừng…
- Này thì đừng này! Bốp! Bốp!!!
Không để cho tôi nói hết
câu, chồng tôi lao đến tát vào mặt tôi tới tấp. Anh ấy tát nhiều và
nhanh đến nỗi chẳng để cho tôi khoảng trống nào mà mở mồm ra giải thích.
Tất nhiên, cuối cùng, sau khi tôi đưa cái tờ báo với 4 bí quyết quý báu
ấy ra thì chồng tôi cũng phải tin. Nhưng lúc anh tin cũng là lúc mồm
tôi đã sưng vều, tím bầm, rươm rướm máu, hai cái răng lung lay khiến tôi
không ăn được cơm mà phải húp cháo. Thấy tôi như thế, chị hàng xóm sốt
sắng hỏi thăm:
- Mồm miệng sao vậy? Lại còn ăn cháo nữa?
- Dạ! Em bị ngã thôi, không sao đâu ạ!
- Ừ, mà này, chị mang
cho em mượn tờ báo này, nó có bài hướng dẫn 10 cách giúp hâm nóng tình
cảm vợ chồng, hay và hiệu quả hơn 4 cách trước nhiều đấy. Em thử áp dụng
xem.
- Dạ thôi! 4 cách là đủ rồi ạ! Em húp cháo thế này là được rồi, chứ 10 cách chắc phải vào viện truyền nước, tốn kém lắm!