ÁO AI TRÊN ĐỒI...?
*“Ôi, áo xưa lồng-lộng...”(TCS )
Tôi,
thực lòng muốn cảm ơn người ấy ,
da thạch-cao, cười nụ xinh- xinh...
đã đến với tôi,
từ những ngày đầu lạ mặt,
trên hòn đảo mênh-mông này... .
Hàng cuối tuần,
tôi cắp sách đến trường,
làm kiếp học trò ngây-dại,
ngoan-ngoãn ngồi,
nghe cô giáo giảng bài,
lời ngọt-ngào,
chảy qua hồn tôi thạch-động...
Nỗi nhớ xưa tràn về,
vỡ òa trên từng ký-ức khô cằn,
như những cơn hồng-thủy muộn- màng,
cuốn trôi đi muôn ngàn đọa- đày,
của một thời khai-thiên lập đị a...
Đôi mắt nào buồn,
như màu chiều,
lạc-loài trên bờ giậu vắng,
ấp-ủ những gì rất xa ...
Mái tóc nghiêng,
cuộn tròn dĩ-vãng,
chất đầy hoa bướm ngày xưa,
cao như mơ ước đầu đời,
của một thời mật ngọt ....
Tôi vẫn nhớ hoài,
buổi du-ngoạn ngoài trời,
em trao tôi viên kẹo bạc-hà,
xanh như màu áo,
thơm nồng môi,
mắt,
tình ơi!
Ngày đó,
biển có dạt-dào,
nhưng lòng tôi khô cạn,
nắng có vàng thêm,
nhưng trái tim mòn ...
Tôi,
như con hải-âu đau,
bơ-vơ ghềnh đá,
nhìn khoảng trời xanh,
không thấy mặt trời!
Sóng gầm phẫn-nộ,
cát bỏng lao-xao,
đốt cháy từng chặng đời rách n át,
nghe xót thương lổ-chổ trong l òng...
Cho nên,
tôi không dám chờ mong,
dù là một cái gì rất nhỏ...!?
chỉ muốn xin đời,
một chút mộng mơ,
của loài sỏi đá:
Tôi nhìn,
thoáng thấy trên đồi,
Dường như có áo ai,
màu thanh thiên...
Rừng Thu,
trút lá ưu-phiền...
Nghe buồn rớt,
rụng,
bên triền núi cao...
Gió bay về,
đến phương nào?
Cho tôi chút nắng chiều,
trao cho nàng...
Tháng,
năm,
dù có phai tàn...
Sao,
tôi vẫn nhớ,
vô-vàn,
áo ơi!
*Nguyễn-Tư