Friday 18 December 2015

TIẾT HẠNH KHẢ PHONG ( Hoa Lan )





TIẾT HẠNH KHẢ PHONG 

Nàng Lan thẫn thờ xếp quyển truyện ăn khách một thời của một tác giả người Pháp, bản dịch với bốn chữ Tiết Hạnh Khả Phong. Đề tài cũ mèm này đã làm cho bao thế hệ phụ nữ trước Hoa Lan phải trăn trở khổ đau. Chỉ vì muốn được tặng bốn chữ sơn son thếp vàng ấy để treo trên tường cho mọi người ngưỡng mộ mà biết bao phụ nữ xuân sắc phải áp chế mọi ước vọng thầm kín nhất của mình.
Xin lượt sơ qua cốt truyện để các bạn cùng thưởng thức, cùng đưa đến một kết luận cho câu truyện hôm nay.
 
Một thuở nọ ở Paris có một mệnh phụ đứng tuổi thật xinh đẹp và quí phái. Bà ta góa chồng khi hãy còn xuân sắc, ở vào cái tuổi gọi là tràn đầy nhựa sống với xuân tình phơi phới. Ấy thế nhưng bà ta lại thủ tiết thờ chồng không thèm bước thêm bước nữa. Nếu đặt vào địa vị các phụ nữ Á Đông, con cháu của ngài Khổng Phu Tử bị áp chế lâu đời, cũng là điều đáng khen lắm rồi. Nhưng đây lại là con cháu của các thuyết hiện sinh Jean-Paul Sartre thì hơi lạ. Nhưng thôi, bà mệnh phụ cao quí ấy hôm nay được các ký giả bao quanh phỏng vấn, trong buổi lễ trao tặng bằng khen vinh danh phẩm giá với bốn chữ Tiết Hạnh Khả Phong.
 
Một ký giả của tờ báo lá cải nổi tiếng ở Paris bám sát theo bà để viết một trường thiên về cuộc đời người phụ nữ đáng kính này. Bà mệnh phụ khả kính thả người dọc theo chiếc ghế Sô-pha, mắt lim dim thả hồn về dĩ vãng.
Thuở ấy nàng đẹp lắm, đẹp một cách não nùng trong bộ áo tang màu đen tuyền trên mặt phủ một tấm voan mỏng, trong cái ngày định mệnh của đời nàng khi phải hát bài Xe Tang Một Chuyến tiễn người chồng bạc mệnh về bên kia thế giới.
Trong truyện không thấy nói kẻ bạc mệnh bao nhiêu tuổi và chết vì lý do nào. Các bạn được toàn quyền tưởng tượng, hoặc cho nhân vật chết vì nghẽn tim, phải phục vụ nàng quá sức hay rùng rợn hơn trong tư thế Thượng Mã Phong, hai mắt trợn trắng sùi cả bọt mép cũng chẳng sao, cho câu chuyện thêm đậm đà ấy mà.
 
Với số tuổi ấy làm sao nàng không nghĩ đến chuyện đi thêm bước nữa, nhưng gia thế nhà nàng quá cao, phải tìm cho ra người thế tộc vợ chết hay vợ bỏ đi theo trai (vì trai tân thời ấy ít khi nào lấy gái góa lắm), tướng mạo tuấn tú cho nàng cảm, họa may nàng mới nghĩ đến chuyện dài lâu. Với những điều kiện trên thoạt trông tưởng đơn giản nhưng không phải muốn gặp là được ngay đâu, chẳng lẽ nàng đợi mãi cho thiu người. Thế là nàng tính đường đi ăn vụng hay đi nhảy dù gì đó cho thuận với lẽ âm dương của trời đất.
 
Một đêm tối trời, nàng trang điểm thật lộng lẫy, hóa trang thành một cô gái khêu gợi đầy nhựa sống. Nhất định đi câu bất cứ người đàn ông nào tình cờ nàng gặp, có cái gì làm cho nàng cảm để hát bài Đêm nay ai đưa em v với nàng. Thế rồi nàng leo lên chuyến xe điện ngầm Metro, đi tìm đối tượng kiểu một thời để yêu và một thời để chết của nàng. Chẳng bao lâu nàng gặp được một chàng trai trẻ dáng dấp bảnh bao, chàng leo lên toa xe và như có gì đưa đẩy lại ngồi ngay sát cạnh bên nàng. Có phải là gió cõng đò đưa không, tại sao lại ngẫu nhiên đến tình cờ một cách chi lạ vậy.
Nàng đưa sóng mắt long lanh đến Tây Thi còn phải thua xa sang phía chàng, tiếng bình dân gọi là đá lông nheo đấy các bạn ạ. Chàng chới với lẫn chơi vơi trong cái nhìn sâu thẳm của nàng kiểu:

Mắt em là một dòng sông
Thuyền anh bơi lội trong lòng mắt em
 

Hai bên xem đã ăn ý với nhau lắm rồi, nhưng xe điện cứ chạy mãi đã khá lâu chưa thấy chàng mở lời nói với nàng một câu gì, dù chỉ một lời thôi. Chẳng lẽ nàng phải mở miệng tán tỉnh chàng trước hay sao, nhỡ chàng không bằng lòng cự tuyệt trước mặt mọi người, có phải độn thổ ngay xuống đất không chứ. Cuối cùng nàng đành thua cuộc đứng lên rời khỏi khoang tàu với cõi lòng tan nát, chẳng lẽ ta đẹp và quyến rũ như vầy mà gã đàn ông kia lại dám chê ta, ôi thôi đau đớn quá!
Nhưng nàng có biết đâu kẻ dám chê nàng là một người câm, muốn nói yêu em nhưng không thể mở lời nói được thành câu.
 
Sau chuyến ra quân lần đầu thất bại chua cay, nàng sương phụ đẹp não lòng ấy kiểm điểm lại những ưu và khuyết điểm của mình. Hay lần sau ta gia tăng cường độ và tốc độ để đối phương choáng váng trở tay không kịp, tự động sẽ rơi vào cái lưới tình ta đang bẫy. Thế rồi một tháng sau nàng ra quân lần thứ hai, đối tượng lần nầy có dáng dấp người hùng với râu tóc phủ phê, không ẻo lả thư sinh như lần trước chắc cá dễ cắn câu hơn. Nàng rót hết các lời đường mật từ lả lơi sang đến chân tình vào tai chàng, không còn e ấp hay ngượng ngùng như lần trước nữa. Kỳ lạ thật, nỉ non như thế nào chàng cũng tỉnh bơ mặt không biến sắc khiến nàng chột dạ tưởng mình hết duyên. Trời đất như quay cuồng nàng đứng ngay dậy bỏ chạy khi con tàu ngừng bến đỗ. Không thể như thế được, tại sao đàn ông lại dám chê ta, lại chê cả tấm chân tình ta sẵn sàng dâng hiến. Chỉ có kẻ điếc mới không cảm nhận những lời mật ngọt, mời mọc đến ân cần của ta đã lỡ trao ra. Vâng, nàng nghĩ đúng rồi đấy, cái gã đàn ông trông ngang tàng ấy thuộc loại điếc đặc, điếc từ lúc bẩm sinh.
 
Nàng cay đắng toàn thân nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lần thứ ba nàng chơi thật bạo, đem tất cả những gì khêu gợi nhất trời ban cho người phụ nữ làm vũ khí chinh phục đàn ông. Vẫn trên chuyến xe điện ngầm, người ngồi cạnh nàng lần này có dáng dấp của một chàng lãng tử với cặp kính đen trên khuôn mặt trông thật có ngầu. Xe chạy được một lúc khá lâu, nàng giả vờ đánh rơi chiếc cặp tóc trên chân chàng. Sau khi nhận chiếc cặp tóc tình cờ đánh rơi của mình từ tay chàng, nàng xoay người cố tình để hở chiếc áo khoác bằng lông con chuột sống gần núi lửa đang mặc trên người, cho chàng chiêm ngưỡng tất cả các tòa thiên nhiên, các đường cong tuyệt mỹ của nàng. Thế nhưng chàng vẫn bất động, vẫn không biến sắc trước những mời mọc khêu gợi của nàng. Lần này chính nàng bị tổn thương một cách trầm trọng, nàng xấu hổ với chính mình đến cùng cực. Nàng không còn một cảm giác nào khi nghĩ đến đàn ông, chẳng lẽ họ đều là những kẻ vừa câm, vừa điếc lẫn vừa mù hay sao? Đúng, số phận của nàng đã an bài cho nàng gặp đủ ba người đàn ông có những chức năng như thế để nàng trở thành một mệnh phụ tiết hạnh khả phong.

Hoa Lan