Monday, 28 December 2015

TRÊN ĐỒI MƯA BAY ( Thầy Nguyễn Tư Thiếp )






TRÊN ĐỒI MƯA BAY


Trên đồi người thăm tôi năm xưa,
Vào ngày mùa Đông mây giăng thưa,
Tôi ngồi nhìn theo… trong cơn mưa,
Nụ cười buồn tênh ai trao đưa?

Và, rồi người đi như chim bay,
Lạc-loài phương nao tôi đâu hay,
Ngỡ rằng tình ta thôi chia tay,
Nào ngờ gặp nhau trong hôm nay!

Mắt người long-lanh bao thương đau,
Lá buồn ngoài sân rơi lao-xao,
Màu chiều vàng hanh phai đi mau,
Xa lâu - rồi quên nhau, hay sao?

Người ngồi bên tôi như trong mơ,
Lời buồn rưng-rưng nghe bơ-vơ,
Dù tình ngày xưa êm như tơ,
Và tìm đời nhau trong cung Thơ…

Dù đời còn bao nhiêu chông gai,
Dù người xa tôi trong nay mai,
Dù màu tình, đôi khi mau phai,
Tôi không đành lòng nguôi quên ai!?

Thôi thì - coi nhau như không thương,
Tình nào mong-manh như hơi sương,
Rồi - ngày đồi xanh xưa uyên-ương,
Chỉ là mưa bay… trong thê-lương…

            *Nguyễn-Tư