ÁO BAY TRẮNG NGÕ QUÊ NHÀ
Nhỏ à tà áo bay ngang
Trời đang nắng rát nhỏ mang gió về
Tóc dài , nhớ nón nghiêng che
Lòng ta ngây ngất bốn bề hương xưa
Gót hồng nhẹ tiếng dép đưa
Nghe như ngàn tiếng guốc khua ngày nào
Khua vùng ký ức nôn nao
Tiếng cười mở cửa lối vào con tim
Nhớ xưa ngày tháng êm đềm
Yêu người, yêu dáng dịu hiền thanh tao
Yêu hồng đôi má đỏ au
Yêu lời duyên dáng ngọt ngào bờ môi
Chiều qua lối hẹn bồi hồi
Vòng tay mê đắm tình ngồi kề vai
Thế rồi rối sợi tóc mai
Tình không duyên nợ đầu thai muộn màng
Thế rồi khói lửa ly tan
Em rời xa xứ lỡ làng tình nhau
Em đi bỏ lại đêm thâu
Đôi tà áo lượn rối nhàu ánh trăng
Biển đau từng đợt sóng ngầm
Câu thơ tình mãi ăn năn trái mùa
Bóng em phảng phất trong mơ
Mãi ru nỗi nhớ thẫn thờ tình ta
Áo bay trắng ngõ quê nhà
Áo trinh nguyên trắng nõn nà nhỏ ơi
Cho ta mượn mấy nụ cười
Đỏ vùng kỷ niệm gọi người xa xăm
Trầm Vân