Monday, 11 April 2016

BIỂN ( Trần Thiên Lang )







Biển

 Ai nỡ giấu tà dương trong ánh mắt
Để ráng chiều lịm tắt lúc hoàng hôn
Cho đêm buông phủ kín ngõ linh hồn
Chỉ có biển bạc đầu con sóng dậy

Ai đã nói ngày xưa còn ngây dại
Mà dòng đời xoá hẳn cuộc tình mơ
Thà mưa giông ập xuống bến đợi chờ
Còn hơn mắt em buồn như biển lặng

Ai đã hỏi tình anh xưa có nặng
Có cân bằng con cá lỡ mắc câu
Mở tim ra mới thấy được nỗi sầu
Đan kết tựa nhợ vướng sâu vào đá

Xin chớ hỏi: anh, người yêu biển cả?
Trăm lần không đến vạn kiếp rằng không
Trong đêm đen giữa lượn sóng muôn trùng
Biển đã nhốt hồn anh vào đáy mắt

Trần Thiên Lang