Sunday 19 June 2016

MỘT CON ĐƯỜNG, BỐN THẾ HỆ ( Nguyễn Hà )




MỘT CON ĐƯỜNG, BỐN THẾ HỆ


Hồi nhỏ, có một lần ông nội tôi từ dưới quê lên Gò Vấp thăm gia đình tôi.
Ở chơi vài bữa ông nội kêu ba: "Hai à, chở tía ra đường Catina dạo phố đi con!".
Nghe ông nội hỏi tên đường gì lạ quá, tôi ngạc nhiên quay qua hỏi ba: "Ba ơi, đường Catina là đường gì vậy ba?".
Ba tôi vui vẻ trả lời: "Ông nội muốn nói đường Tự Do đó con!"
Rồi ba tôi đem chiếc mobilet ra sân, chở ông nội tôi ngồi phía sau, và cho tôi đứng phía trước, chạy chầm chậm qua đường Tự Do ở Sài Gòn.

Năm 1964, ông nội tôi mất.
Năm 1975, nước tôi mất.
Năm 1981, ba tôi mất.

Mấy mươi năm sau, từ ngày xa Việt Nam, tôi đưa gia đình bay về Sài Gòn để thăm mồ mã ông bà, cha mẹ và để cho các con tôi, sanh ở xứ người, có dịp biết thêm về quê huơng đất tổ.
Trong nhà anh tôi ở Gò Vấp, thằng con tôi mới nhắc lại câu chuyện tôi đã kể cho nó nghe, về con đường có tên cái tên Tây lạ và hồi trước 75, có cái tên "Freedom".
Rồi nó nói: "Ba ơi, mình ra đường Tự Do để con biết đường đó ra sao, đi ba!"

Đường xá Sài Gòn bây giờ xa lạ với tôi quá, nên tôi quay sang hỏi anh Tư tôi cách ra đường Tự Do.
Lúc đó, đứa cháu nhỏ, con gái anh tôi, nghe tôi nói đến tên đường gì kỳ lạ, mới hỏi lại ba nó: "Ba ơi, đường Tự Do là đường gì vậy ba?"
Ông anh lẵng lặng trả lời: "Chú Năm muốn nói đường Đồng Khởi đó con!"

Nghe con tôi và cháu tôi hỏi, tôi chợt nhớ đến câu hỏi ngây thơ của chính tôi ngày nào với ba tôi.
Bất chợt tôi nhớ đến Ông Nội, Ba tôi, rồi liên tưởng đến đường Catina và đường Tự Do năm nào...
Tôi chép miệng nhủ thầm: "Mới đây mà đã mấy thế hệ rồi!"

Trời Sài Gòn bỗng nổi cơn sấm sét ầm ĩ. Cơn mưa rào tháng sáu trút xuống thành phố không ngớt.
Ngồi trong taxi trên đường phố Sài Gòn, tôi choàng tay lên vai thằng con.
Tiếng mưa rơi tầm tã trên đường Catina! Tự Do! Đồng Khởi?! làm tôi bỗng thấy buồn da diết...

Trong tập "Bến Mưa Sài Gòn"
Tháng 6, 2016
Nguyễn Hà