Nhớ bố
Chưa bao giờ con làm thơ về bố
Vì bố ơi con bố cảm nhận rằng
Chẳng có ngôn từ nào con diễn tả
Có thể tả hết ý tình, tình bố đã thương con
Được bố thương, bố hiểu nhất trong nhà
Được bố cưng từ thuở vừa mở mắt
Bố giải bầy hầu hết điều thắc mắc
Tình bố tròn đầy, tình bố bao la
Gặp cảnh khổ, bố chẳng hề kêu ca
Sống đơn giản, thích bố thí, để đức cho con cái
Bố quan tâm, hỏi han, tình cảm đậm đà
Bố che chở, luôn nhẹ nhàng kiên nhẫn
Bố hiền lành, là người biết tri ân
Là người con chí hiếu, người bạn ân cần
Người chồng tốt, bố luôn chìu chuộng mẹ
Bố mất đi, con chơ vơ trên đời
Con mất bố là mất cả bầu trời
Đâu nào biết tử biệt buồn đến thế
Chẳng còn dịp nào… con chở bố đi chơi…
Father Day, nhớ bố quá bố ơi!
Bố mất đi, đời ảm đạm, mưa rơi!
Con hụt hẩng, đời sống này trống vắng
Bố mất đi… đời buồn hiu buồn hắt
Ai khuyên răn, ai trợ giúp, ai hãnh diện, vỗ về…
Ai làm vơi nỗi buồn, ai thêm thắt niềm vui?
Ai ở bên cạnh con, lo lắng, thương yêu con…
…đỡ con lên… mỗi khi con buồn khổ?
Bố con mình hay tâm đắc, chuyện trò
Cùng sở thích, thơ, xi nê, âm nhạc
Bên cạnh bố, thấy được thương và hiểu
Thấy bình an vô vàn, thấy yên chí, an tâm
Chưa bao giờ con làm thơ về bố
Để trong lòng nhiều khi thấy hay hơn
“Người đàn ông quan trọng nhất đời tôi”
Là bố đó, viết hết lòng…
con đã viết đoản văn này cho bố
Quách Như Nguyệt
June 20th, 2015