Wednesday, 29 June 2016

SỰ TÍCH MẶT TRĂNG ( Nguyễn Hà - Lê Thuý Vinh )


Tranh vẽ Lê Thuý Vinh


TRUYỆN CỔ TÍCH: SỰ TÍCH MẶT TRĂNG

Sáng Tác Nguyễn Hà
Tranh Vẽ Lê Thúy Vinh


Ngày xữa ngày xưa, lúc còn thuở khai thiên lập địa, trong Thái Dương Hệ chưa có mặt trăng! Thuở đó, ban ngày chỉ có mặt trời soi sáng thế gian, nhưng buổi tối khi mặt trời đi ngủ thì trái đất trở nên tối đen như mực vì trên trời không có mặt trăng, mà trên cao cũng chẳng có vì sao nào lấp lánh!
Cả vũ trụ bao la lúc đó thuộc toàn quyền cai trị độc đoán của Thần Thái Dương trên Mặt Trời.




Tranh vẽ Lê Thuý Vinh

Thần Thái Dương có một nàng con gái xinh đẹp tên là "Nguyệt Nga". Vì mẹ ruột mất sớm nên công chúa phải sống dưới vòng kiềm chế rất độc ác của bà kế hậu. Tuy cuộc sống trong cung điện có đầy vàng son nhung lụa, nhưng công chúa Nguyệt Nga chưa bao giờ huởng được một giây phút hạnh phúc nào vì sự đối xữ tàn ác của người kế mẫu! Công chúa thầm nuôi ý định đi tìm một thế giới khác thoãi mái hơn lánh xa người kế mẫu độc ác để thay đổi cuộc sống!  


Tranh vẽ Lê Thuý Vinh

 Một hôm vào đúng ngày sinh nhật 18 của công chúa, vua cha và kế mẫu gọi công chúa vào và phán rằng:
"Nguyệt Nga, bây giờ con đã đến tuổi trưởng thành, cha muốn bàn chuyện hôn nhân cho con! Số là Thần Hỏa Tinh vừa góa vợ, ông ấy muốn tục huyền và tỏ ý định muốn cưới con làm vợ"
Công chúa Nguyệt Nga nghe xong tái mặt, những tưởng nếu là hoàng tử Hỏa Tinh thì một mai nàng còn có thể chấp nhận, nhưng người muốn cưới nàng không phải là hoàng tử mà lại chính là lão vua già cha của hoàng tử!
Nguyệt Nga vội vàng đáp lời cha:
"Dạ thưa cha, con vẫn còn bé, con chưa muốn lấy chồng vội cha à!"
Thần Thái Dương nghe lời từ chối của con gái, nỗi giận, mặt thần nóng rực lữa rồi quát lên:
"Đồ con bất hiếu! Tỳ nữ đâu, đem công chúa tụi bây nhốt vào hậu cung cho tao! Khi nào nó vâng lời ta thì ta mới thả nó ra!"
Đám tỳ nữ tuân lệnh kéo công chúa Nguyệt Nga vào hậu cung để khuất mặt Thần Thái Dương.
Bị nhốt vào hậu cung, Nguyệt Nga buồn lắm, rồi nàng bỗng nghĩ đến chuyện bỏ trốn đi! Nàng bèn hỏi đám tỳ nữ thân cận xem có ai muốn theo nàng không! Nguyệt Nga vui mừng khi thấy tất cả đám tỳ nữ đều tỏ ý "công chúa đi đâu tụi em theo đó!"
Nguyệt Nga suy nghĩ rồi quyết định bỏ Mặt Trời để đi về đất Địa Cầu. Nguyệt Nga đã nuôi ý định đến thăm trái đất từ lâu! Vào những ngày đẹp trời, Nguyệt Nga nhìn xuống hạ giới, Nguyệt Nga thấy quả địa cầu không khí mát mẻ, lại có sông, biển, rừng, núi và hình như con người ở đó cũng có dạng giống người trên Mặt Trời nên Nguyệt Nga rất thích được sống trên mặt đất!
Đêm đó, lợi dụng lúc quân lính canh phòng ngủ say, công chúa Nguyệt Nga cùng đám tỳ nữ bắc một cái thang thật dài từ Mặt Trời leo xuống trái đất! Khi cả đám đặt chân an toàn xuống trái đất rồi, cả đám hè nhau xô cái thang cho nó bay đi vào trong khoảng không gian để sáng hôm sau quân lính trên Mặt Trời không biết cả bọn ở đâu mà lung. Vất bỏ thang lên trời đi, công chúa Nguyệt Nga và bầy tỳ nữ biết làm vậy là không khác nào ra đi mà không hẹn ngày về! 


Tranh vẽ Lê Thuý Vinh

Chỗ công chúa Nguyệt Nga cùng đám tỳ nữ đặt chân xuống là một khu rừng rậm. Bầy thiếu nữ dáo dác nhìn quanh thì họ thấy một con suối chảy róc rách thật hữu tình gần đó. Nguyệt Nga và cả bọn trố mặt nhìn rồi cùng nhảy xuống suối tắm để thuởng thức cảm giác thanh dịu của dòng suối.
Nhưng khi đang tắm nửa chừng thì có một con hổ thật dữ tợn từ trong rừng nhảy xuống suối vồ công chúa Nguyệt Nga! Công chúa sợ quá hét lên rồi chỉ biết ôm mặt đứng yên chịu trận!
Thời may có một chàng thợ săn ở đâu chạy đến giãi nguy kịp thời! Chàng thợ săn bơi nhanh về phía công chúa, quần thảo với con hổ hung hăng!


Tranh vẽ Lê Thuý Vinh

Nhờ có võ công cao cường, chàng thợ săn dùng tay không giết con hổ dữ, giãi nguy cho công chúa! Trong lúc chàng thợ săn đang quần thảo với hổ dữ thì công chúa sợ quá bất tỉnh! Giết hổ dữ xong, chàng thợ săn bế công chúa Nguyệt Nga về túp lều bên bờ suối chỗ chàng sinh sống một mình.
Sau khi công chúa tỉnh dậy, cô tỳ nữ lớn tuổi nhất trong đám dõng dạc bảo chàng thợ săn: "Chúng tôi không biết anh là ai, nhưng ở xứ chúng tôi có câu "Nam Nữ thọ thọ bất thân"! Anh đã chạm vào da thịt của công chúa chúng tôi rồi, anh phải lấy công chúa làm vợ, nếu không công chúa sẽ bị tiếng xấu và người đời chê cười!"
Chàng thợ săn nhìn Nguyệt Nga, trầm trồ trước vẻ đẹp tuyệt trần của công chúa rồi nhanh nhẫu gật đầu chấp nhận. Còn công chúa Nguyệt Nga nhìn thấy chàng thợ săn trẻ tuổi đẹp trai lại có võ công thâm hậu đã cứu mạng nàng nên cũng bẽn lẽn chớp mắt ưng thuận làm vợ chàng!




Tranh vẽ Lê Thuý Vinh

Hai vợ chồng trẻ yêu nhau tha thiết. Sau mười năm chung sống yên vui đầm ấm với nhau bên túp lều tranh cạnh giòng suối vắng, đôi vợ chồng trẻ cho ra đời một đàn con thật kháu khỉnh. Hằng ngày chàng thợ săn vào rừng săn bắn thú rừng kiếm kế mưu sinh, còn Nguyệt Nga ở nhà chăm nom đàn con, trồng trọt rau cải. Công chúa tuy đã từng sống trong vàng son nhung lụa nhưng lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc với chồng con trong cuộc sống thanh nhàn đạm bạc mới.  
Nhưng hạnh phúc đơn sơ ấy không kéo dài được lâu. Vì suốt mười năm qua Thần Thái Dương đã sai binh lính đi lùng kiếm công chúa trên khắp các hành tinh trong vũ trụ!
Cuối cùng, vào một đêm trời tối đen mưa bão, lúc chàng thợ săn đi săn vắng nhà, binh lính Mặt Trời tìm được công chúa Nguyệt Nga và đám tùy nữ cạnh bờ suối. Họ lôi công chúa và bầy tùy nữ về Cung Đình trên Mặt Trời cho thần Thái Dương xét xữ.
Thần Thái Dương vẫn còn ôm mối giận đứa con gái bất hiếu đã cãi lời cha, dám trốn đi không nhận lời làm vợ Thần Hỏa Tinh mười năm về trước, để Thần mất cơ hội bành trướng giang san. Thần Thái Dương trừng trị công chúa, đày công chúa một thân một mình ra một bầu đất tròn, xa xôi lạnh lẽo trên không trung, mặc cho công chúa van lơn khóc lóc! Những người tùy nữ đã theo công chúa cũng bị đày ra các hành tinh hoang vu rải rác khắp không gian trong vũ trụ.     
Sáng hôm sau, khi chàng thợ săn trở về nhà, chàng chỉ thấy bầy con đang ngơ ngác vì thiếu mẹ mà không thấy Nguyệt Nga ở đâu! Chàng thợ săn lo lắng vì sự mất tích bất ngờ của vợ mình, lập tức mở cuộc truy lùng! Chàng cõng đứa con nhỏ nhất trên lưng, hai tay dắt hai đứa lớn đi sâu vào rừng để tìm kiếm công chúa. Bốn cha con đi ngày đi đêm, có khi xuyên rừng, có khi lên núi, có khi băng qua sa mạc nhưng vẫn biệt tăm bóng dáng người vợ, người mẹ yêu thuơng ấy! 



Tranh vẽ Lê Thuý Vinh

Trong khi đó, công chúa Nguyệt Nga từ trên bầu đất tròn trên không trung dõi mắt nhìn theo chồng con dưới trái đất. Nàng ngồi đọa đày một mình trên cung quãng nhìn xuống trái đất, thấy cảnh tượng chồng con đang vất vã ngày đêm tìm nàng mà khóc cạn nước mắt. Nhất là lúc thấy các con lũi thũi vấp ngã trên đường rừng gai góc, nàng cầm lòng không được. Nàng sợ nếu ban ngày còn vất vã như thế, ban đêm trời tối như mực làm sao chồng con thấy đường mà đi!
Lỡ các con trượt ngã trên triền núi gay go, có mệnh hệ nào thì làm sao nàng chịu nỗi!
Thế là tình thuơng bao la của người mẹ tạo cho công chúa một sức mạnh nhiệm mầu.
Một đêm nọ, vì nhớ chồng con quá, khi nàng đang dõi về trái đất tối đen ngóng trông chồng con, bỗng nhiên trong người nàng tỏa ra một ánh sáng kỳ diệu! Một ánh sáng không rực rỡ gay gắt như ánh sáng của Thần Thái Dương, nhưng là một ánh sáng dịu dàng êm ái đủ để soi đường cho chồng con khỏi vấp ngã trên đường tìm kiếm nàng trong đêm khuya!

Tranh vẽ Lê Thuý Vinh

Từ đó, lần đầu tiên ban đêm trên trời, bầu đất tròn nhỏ trên không bắt đầu tỏa sáng xuống trần gian. Và cũng từ đó, hằng đêm công chúa Nguyệt Nga có thể nhìn thấy chồng con đang vượt rừng vượt suối tìm nàng.  
Rồi dần dà theo thời gian, công chúa Nguyệt Nga cũng qua đời trên cung quãng. Thân thể nàng tuy đã biến thành cát bụi, nhưng tình thuơng mãnh liệt của người vợ ngoan, người mẹ hiền vẫn tồn tại trên cung hằng. Và tình thuơng mãnh liệt ấy đã duy trì ánh sáng hiền dịu tỏa xuống cho dân gian hằng đêm trên trái đất.
Để tỏ lòng biết ơn và tưởng niệm đến tình nghĩa thiêng của công chúa Nguyệt Nga, loài người đặt tên cho bầu đất tròn trịa tỏa sáng về đêm trên không trung là "Mặt Trăng" hay "Vầng Nguyệt"! 
Các nàng tùy nữ bị đày ở những hành tinh xa xôi, đêm đêm cũng tỏa ra những tia sáng lẻ loi như gọi nhau trong đêm trường! Loài người đặt tên cho các hành tinh lấp lánh về đêm ấy là "Sao" trên trời!
Riêng về phần chàng thợ săn và các con, bốn cha con vẫn kiên trì dấn thân đi tìm vợ tìm mẹ suốt đời, không kể ngày đêm. Khi mất đi, cha con người thợ săn biến thành những con đom đóm le lói trong đêm như vẫn muốn tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm người vợ, người mẹ thuơng yêu trong đêm vắng! 
Từ đó đến nay đã triệu triệu năm qua, cứ mỗi tối đêm về, thế giới của loài người không còn u ám tối đen nữa! Trên trời có Mặt Trăng tỏa sáng dịu dàng. Xa xa có các Vì Sao lấp lánh. Và, trên trái đất có những con Đom Đóm chớp sang lập lòe trong những khu rừng hay đồng quê hẽo lánh! 
Và đó là sự tích nói lên tình yêu thật đẹp giữa Mặt Trăng, Vì Sao và Đom Đóm, những vật thể tỏa ánh sáng dịu hiền trong  những đêm trường trên trái đất... 

Nguyễn Hà,

Melbourne Jan 2014