TÔI ĐI RỒI
Một mai kia, thân tôi không còn nữa,
Mảnh hình hài tứ đại trở về không...
Sẽ tuân theo đúng định luật vô thường,
Phàm hình tướng, tất nhiên đều hủy hoại...
Tôi đi rồi giòng thời gian vẫn chảy,
Vẫn ngày đêm tối sáng đuổi theo nhau,
Vẫn bình minh rực rỡ ánh muôn màu
Và chiều xuống hoàng hôn rồi đêm tối.
Vẫn bàng bạc trăng vàng soi muôn lối,
Muôn nghìn sao lấp lánh ở không trung,
Mây vẫn bay, gió thoảng với bão bùng,
Cùng thảm hoạ thiên tai thường xuyên đến...
Tôi đi rồi, có chăng vài thương mến,
Hay buồn phiền thầm lặng hoặc chê bai,
Theo thời gian sẽ biến nhạt mờ phai,
Rồi tắt lịm, lặng rơi vào quên lãng...
Từng thế hệ nối đuôi vào dĩ vãng,
Vẫn chào đời khôn lớn đến già nua,
Vẫn quay cuồng trong nhịp sống tranh đua,
Đầy loạn động giữa cuộc đời ô trọc.
Tôi đi rồi vẫn còn nhiều tang tóc,
Nghĩa trang buồn tăng mọc những nấm mồ,
Bao vòng hoa tươi thắm biến dần khô,
Sầu lặng lẽ theo chân người quá cố...
Trên báo chí vẫn còn nhiều cáo phó,
Với đau buồn mất mát của thân nhân,
Và phân ưu thân hữu ở xa gần,
Cầu hồn được phiêu diêu miền vĩnh cửu...
Vẫn nhảy nhót trên cành mùa hoả lựu,
Chim tung tăng ca hót mỗi sớm chiều,
Giữa đêm trường văng vẳng tiếng hạc kêu,
Và mưa xuống côn trùng hoài rên rĩ...
Gió Xuân đến, cỏ hoa đầy sinh khí,
Hè vẫn sang, inh õi tiếng ve sầu,
Rồi Thu về cây lá lại thay màu,
Đông tuyết lạnh phủ trùm màu tang trắng...
Vẫn còn mãi những cuộc tình cay đắng,
Chưa đạt tên, đã vội vã xa lìa,
Nhiều gia đình êm ấm bổng phân chia,
Vẫn thường xảy dưới bầu trời mưa nắng...
Trên xa lộ, những tuyến đường dài dẳng,
Vẫn ồn ào xe cộ chạy liên miên,
Và đêm đêm phố thị vẫn lên đèn,
Luôn hờ hững vô tư như thường thấy...
Có cũng vậy... không tôi... Đời vẫn vậy...
Vẫn vận hành, chuyển động chẳng ngừng nguôi,
Ước nguyện sao giây phút vĩnh biệt đời,
Lòng thanh thản nhẹ nhàng rời dương thế...
Phước Tuyền /Ngô Quang Huynh
( July 10, 2012 )
Một mai kia, thân tôi không còn nữa,
Mảnh hình hài tứ đại trở về không...
Sẽ tuân theo đúng định luật vô thường,
Phàm hình tướng, tất nhiên đều hủy hoại...
Tôi đi rồi giòng thời gian vẫn chảy,
Vẫn ngày đêm tối sáng đuổi theo nhau,
Vẫn bình minh rực rỡ ánh muôn màu
Và chiều xuống hoàng hôn rồi đêm tối.
Vẫn bàng bạc trăng vàng soi muôn lối,
Muôn nghìn sao lấp lánh ở không trung,
Mây vẫn bay, gió thoảng với bão bùng,
Cùng thảm hoạ thiên tai thường xuyên đến...
Tôi đi rồi, có chăng vài thương mến,
Hay buồn phiền thầm lặng hoặc chê bai,
Theo thời gian sẽ biến nhạt mờ phai,
Rồi tắt lịm, lặng rơi vào quên lãng...
Từng thế hệ nối đuôi vào dĩ vãng,
Vẫn chào đời khôn lớn đến già nua,
Vẫn quay cuồng trong nhịp sống tranh đua,
Đầy loạn động giữa cuộc đời ô trọc.
Tôi đi rồi vẫn còn nhiều tang tóc,
Nghĩa trang buồn tăng mọc những nấm mồ,
Bao vòng hoa tươi thắm biến dần khô,
Sầu lặng lẽ theo chân người quá cố...
Trên báo chí vẫn còn nhiều cáo phó,
Với đau buồn mất mát của thân nhân,
Và phân ưu thân hữu ở xa gần,
Cầu hồn được phiêu diêu miền vĩnh cửu...
Vẫn nhảy nhót trên cành mùa hoả lựu,
Chim tung tăng ca hót mỗi sớm chiều,
Giữa đêm trường văng vẳng tiếng hạc kêu,
Và mưa xuống côn trùng hoài rên rĩ...
Gió Xuân đến, cỏ hoa đầy sinh khí,
Hè vẫn sang, inh õi tiếng ve sầu,
Rồi Thu về cây lá lại thay màu,
Đông tuyết lạnh phủ trùm màu tang trắng...
Vẫn còn mãi những cuộc tình cay đắng,
Chưa đạt tên, đã vội vã xa lìa,
Nhiều gia đình êm ấm bổng phân chia,
Vẫn thường xảy dưới bầu trời mưa nắng...
Trên xa lộ, những tuyến đường dài dẳng,
Vẫn ồn ào xe cộ chạy liên miên,
Và đêm đêm phố thị vẫn lên đèn,
Luôn hờ hững vô tư như thường thấy...
Có cũng vậy... không tôi... Đời vẫn vậy...
Vẫn vận hành, chuyển động chẳng ngừng nguôi,
Ước nguyện sao giây phút vĩnh biệt đời,
Lòng thanh thản nhẹ nhàng rời dương thế...
Phước Tuyền /Ngô Quang Huynh
( July 10, 2012 )
MAI TÔI ĐI
Mai tôi đi...chẳng có gì quan trọng,
Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn...
Bên giường bệnh, Tử Thần về thấp thoáng,
Xin miễn bàn, thăm hỏi hoặc cầu an,
Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,
Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt.
Khoảnh khắc cuối... Đâu còn gì tha thiết...
Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian.
Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,
Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi...
Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,
Để bước vào ranh giới của âm dương,
Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,
Bên trần tục, bên vô hình cõi lạ...
Chỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả,
Với hành trang thanh nhẹ bước qua nhanh,
Quên đàng sau những níu kéo giựt dành,
Kết thúc cuộc lữ hành trên dương thế...
Mắt nhắm rồi... Xin đừng thương rơi lệ,
Đừng vòng hoa, phúng điếu hoặc phân ưu,
Đừng quay phim, chụp ảnh để dành lưu.
Gây phiền toái, nợ thêm người còn sống...
Ngoảnh nhìn lại, đời người như giấc mộng,
Đến trần truồng và đi vẫn tay không.
Bao trầm thăng, vui khổ suốt quảng đường,
Nay rũ sạch... lên bờ, thuyền đến bến...
Nếu tưởng nhớ... Xin âm thầm cầu nguyện,
Nên xem như giải thoát một kiếp người,
Cứ bình tâm, thoải mái với vui tươi,
Kẻ đi trước, người sau rồi sẽ gặp...
Cầu Ơn Trên, xác hồn xin phó mặc,
Sống hiện tình, những giây phút thiên đàng,
Ngày qua ngày, kết lại chuỗi bình an
Là nguyện vọng thời gian còn tại thế...
Phước Tuyền/ Ngô Quang Huynh
(July 31, 2013 )
Nhìn hình ảnh... Cố cầm lòng xúc động,
Nhưng cũng đành lệ ướt lặng lờ rơi.
Thương Phế Binh trong bốn mươi năm trời,
Sống khắc khoải giữa giòng đời náo nhiệt.
Nay họp mặt những anh hùng hào kiệt,
Một thuở nào oanh liệt giữa chiến trường,
Nhưng không may súng đạn chẳng kiêng nhường,
Đã xén bớt thê lương phần thân thể.
Anh Thiết Giáp mủ nồi đen ngạo nghể,
Kể nhau nghe những trận chiến thư hùng,
Bạn nhảy dù, từng lê gót bốn vùng,
Say tả lại hoa dù đè xác giặc...
Anh Biệt Động, một thời vang tiếng"sát"
Gặp bạn bè, khập khểnh, nạng thô sơ,
Chàng Mủ Xanh cũng cố gắng vật vờ,
Đôi chân cụt bám đeo người thân cõng...
Càng nhìn kỷ... Buồn vương không lắng đọng,
Lệ âm thầm lăn xuống tự bao giờ,
Khi ảnh hình một bạn với mắt mờ,
Vật vã chuyển bằng đôi chơn "ghế đẩu".
Có những kẻ, chiến trường còn khắc dấu,
Trên mặt mày loang lổ vết thương xưa,
Miệng méo nghiêng, răng trồi trụt đong đưa,
Bước xiêu vẹo, hân hoan về họp mặt...
Quá thê thảm! Có người đôi tay mất,
Thêm mắt mù quờ quạng đến chung vui,
Rồi cùng nhau ôn lại với ngậm ngùi,
Những trận địa long trời miền hoả tuyến...
Nhìn mỗi bạn... Lòng thắc mắc xao xuyến:
Bằng cách nào?... lây lất đến hôm nay?
Sống lạnh lùng, ngắc ngoãi quảng đường dài,
Ai nuôi dưỡng? Ai chăm sóc cuộc sống?
Không lẽ mãi..vùi chôn trong tuyệt vọng,
Cũng cố tìm phương kế để nuôi thân.
Tấm thân tàn, e lê lết xa gần,
Hay hành khất trên nẽo đường qua lại??..
Thời gian qua... Cả một trời tê tái,
Sống nương nhờ tình nghĩa của người thân,
Tương lai ư? Chỉ ảo vọng phù vân,
Nhưng cố sống, vui buồn vào kỷ niệm...
Các thương binh từng xông pha trận chiến,
Bị lãng quên và tân xã hội khinh thường,
Nay phục hồi danh dự với tình thương,
Và đùm bọc bởi người cùng lý tưởng...
Tình thế mới... Gió đời như chuyển hướng...
Các bạn về, thân què quặt, tật nguyền,
Gặp nhau đây, chia xẽ những nỗi niềm,
Hạnh phúc cuối của những người lính chiến...
Các bằng hữu thương binh vẫn hảnh diện,
Đã góp phần xương máu giữ Quê Hương...
Xin Ơn Trên ban phước, nhủ lòng thương,
Những chiến sĩ Cộng Hòa niềm an lạc.....
Thân gửi Các Chiến Hữu Thương Phế Binh/VNCH
(Kỷ niệm ngày Họp Mặt Đầu Năm 2015 tại Dòng CCT, Saigon)
Phước Tuyền / Ngô Quang Huynh (Feb. 26, 2015)
TÁC GIẢ PHƯỚC TUYỀN NGÔ QUANG HUYNH
LỜI MỞ ĐẦU CỦA TÁC GIẢ
Bình luận mới
Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn...
Bên giường bệnh, Tử Thần về thấp thoáng,
Xin miễn bàn, thăm hỏi hoặc cầu an,
Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,
Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt.
Khoảnh khắc cuối... Đâu còn gì tha thiết...
Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian.
Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,
Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi...
Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,
Để bước vào ranh giới của âm dương,
Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,
Bên trần tục, bên vô hình cõi lạ...
Chỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả,
Với hành trang thanh nhẹ bước qua nhanh,
Quên đàng sau những níu kéo giựt dành,
Kết thúc cuộc lữ hành trên dương thế...
Mắt nhắm rồi... Xin đừng thương rơi lệ,
Đừng vòng hoa, phúng điếu hoặc phân ưu,
Đừng quay phim, chụp ảnh để dành lưu.
Gây phiền toái, nợ thêm người còn sống...
Ngoảnh nhìn lại, đời người như giấc mộng,
Đến trần truồng và đi vẫn tay không.
Bao trầm thăng, vui khổ suốt quảng đường,
Nay rũ sạch... lên bờ, thuyền đến bến...
Nếu tưởng nhớ... Xin âm thầm cầu nguyện,
Nên xem như giải thoát một kiếp người,
Cứ bình tâm, thoải mái với vui tươi,
Kẻ đi trước, người sau rồi sẽ gặp...
Cầu Ơn Trên, xác hồn xin phó mặc,
Sống hiện tình, những giây phút thiên đàng,
Ngày qua ngày, kết lại chuỗi bình an
Là nguyện vọng thời gian còn tại thế...
Phước Tuyền/ Ngô Quang Huynh
(July 31, 2013 )
GIỌT NƯỚC MẮT CHO NGƯỜI CÒN SỐNG
Nhưng cũng đành lệ ướt lặng lờ rơi.
Thương Phế Binh trong bốn mươi năm trời,
Sống khắc khoải giữa giòng đời náo nhiệt.
Nay họp mặt những anh hùng hào kiệt,
Một thuở nào oanh liệt giữa chiến trường,
Nhưng không may súng đạn chẳng kiêng nhường,
Đã xén bớt thê lương phần thân thể.
Anh Thiết Giáp mủ nồi đen ngạo nghể,
Kể nhau nghe những trận chiến thư hùng,
Bạn nhảy dù, từng lê gót bốn vùng,
Say tả lại hoa dù đè xác giặc...
Anh Biệt Động, một thời vang tiếng"sát"
Gặp bạn bè, khập khểnh, nạng thô sơ,
Chàng Mủ Xanh cũng cố gắng vật vờ,
Đôi chân cụt bám đeo người thân cõng...
Càng nhìn kỷ... Buồn vương không lắng đọng,
Lệ âm thầm lăn xuống tự bao giờ,
Khi ảnh hình một bạn với mắt mờ,
Vật vã chuyển bằng đôi chơn "ghế đẩu".
Có những kẻ, chiến trường còn khắc dấu,
Trên mặt mày loang lổ vết thương xưa,
Miệng méo nghiêng, răng trồi trụt đong đưa,
Bước xiêu vẹo, hân hoan về họp mặt...
Quá thê thảm! Có người đôi tay mất,
Thêm mắt mù quờ quạng đến chung vui,
Rồi cùng nhau ôn lại với ngậm ngùi,
Những trận địa long trời miền hoả tuyến...
Nhìn mỗi bạn... Lòng thắc mắc xao xuyến:
Bằng cách nào?... lây lất đến hôm nay?
Sống lạnh lùng, ngắc ngoãi quảng đường dài,
Ai nuôi dưỡng? Ai chăm sóc cuộc sống?
Không lẽ mãi..vùi chôn trong tuyệt vọng,
Cũng cố tìm phương kế để nuôi thân.
Tấm thân tàn, e lê lết xa gần,
Hay hành khất trên nẽo đường qua lại??..
Thời gian qua... Cả một trời tê tái,
Sống nương nhờ tình nghĩa của người thân,
Tương lai ư? Chỉ ảo vọng phù vân,
Nhưng cố sống, vui buồn vào kỷ niệm...
Các thương binh từng xông pha trận chiến,
Bị lãng quên và tân xã hội khinh thường,
Nay phục hồi danh dự với tình thương,
Và đùm bọc bởi người cùng lý tưởng...
Tình thế mới... Gió đời như chuyển hướng...
Các bạn về, thân què quặt, tật nguyền,
Gặp nhau đây, chia xẽ những nỗi niềm,
Hạnh phúc cuối của những người lính chiến...
Các bằng hữu thương binh vẫn hảnh diện,
Đã góp phần xương máu giữ Quê Hương...
Xin Ơn Trên ban phước, nhủ lòng thương,
Những chiến sĩ Cộng Hòa niềm an lạc.....
Thân gửi Các Chiến Hữu Thương Phế Binh/VNCH
(Kỷ niệm ngày Họp Mặt Đầu Năm 2015 tại Dòng CCT, Saigon)
Phước Tuyền / Ngô Quang Huynh (Feb. 26, 2015)
Bài Thơ "MAI TÔI ĐI"
(4 sinh ngữ - 4 languages)
1. Mai Tôi Đi (Vietnam)
2. Tomorrow I will go (English)
3. Demain Je vais aller (Français)
4. Mañana Voy a ir (Español)
Vài dòng tâm sự
1. Cách đây mấy tháng, tôi đã đến thăm một thân nhân (cô cháu),
48 tuổi, bị bệnh ung thư tại Bệnh Viện, và sau đó qua đời...
Thấy
người rồi nghĩ đến mình, ngày giờ đó hình như cũng đã chập chờn thấp
thoáng không xa đối với tôi, vì nay đã 81 tuổi rồi; mặc dù vẫn cố gắng giữ
thân tâm an lạc, nhưng cũng cần chuẩn bị cho mình một "cuộc ra đi" nhẹ
nhàng, an bình, thanh thoát..., nhất là tránh hốt hoảng kinh hoàng trong
giờ hấp hối lâm chung... mà trong các cuốn sách như Tử Thư Tây Tạng
hoặc Chủ Động Cái Chết của Đức Đạt Lai Lạt Ma đã chỉ dẫn....Nhìn lại
trong thời gian qua, các thân bằng quyến thuộc của chúng ta đã có lắm
người từ giã cõi trần, từ trẻ đến già...nên cuộc ra đi cũng là việc bình
thường thôi....vì có sanh tất phải có tử...Vì vậy, nên tôi cố gắng ghi
lại vài cảm nghĩ nầy bằng thơ... với ước nguyện là những thể thức hậu sự
rất đơn giản, vì không muốn gây phiền toái và mắc nợ người còn sống...
vì không có cơ hội để đền đáp lại...
2.
Bài thơ "Mai Tôi Đi", thoạt tiên sáng tác do cảm hứng, nhưng e ngại đưa
lên Diễn Đàn, vì có những ý tưởng hơi táo bạo khác với truyền thống xưa
nay, như là: khi trên giường bệnh, xin đừng bàn bạc, thăm hỏi, hoặc cầu
an; khi nằm xuống xin đừng vòng hoa, phúng điếu hoặc phân ưu... hoặc lo
âu vì có vị cho rằng yếm thế, bi quan, trối trăn than thở...Vì vậy, chỉ
gửi cho một vài thân hữu để thăm dò dư luận... Không ngờ, có vị nào đó
lại chuyển tiếp đến nhiều nơi nhưng không ghi bút hiệu Phước Tuyền của
tôi mà chỉ viết tắt NQH (Jul. 31 ,2013, hoặc ghi là không rõ Tác Giả), được phản hồi rất thuận lợi .
Có người đã post lên Web. Hoa Sen, nhưng thiếu đoạn cuối kèm với bản chuyển ngữ bằng thơ do Roberto Wissai/NKBa (Aug. 14, 2013). Từ Sep. 9, 2013, cho đến hôm nay Jun. 19. 2014, số người truy cập đã lên trên 9963 lần. Nếu vào Web. thuvienhoasen.org, ở trang mục Thơ Văn sẽ thấy.. và có rất nhiều Web từ Huê Kỳ, Úc Châu, Âu Châu, Gia Na Đại, Việt Nam đăng lại...
Có người đã post lên Web. Hoa Sen, nhưng thiếu đoạn cuối kèm với bản chuyển ngữ bằng thơ do Roberto Wissai/NKBa (Aug. 14, 2013). Từ Sep. 9, 2013, cho đến hôm nay Jun. 19. 2014, số người truy cập đã lên trên 9963 lần. Nếu vào Web. thuvienhoasen.org, ở trang mục Thơ Văn sẽ thấy.. và có rất nhiều Web từ Huê Kỳ, Úc Châu, Âu Châu, Gia Na Đại, Việt Nam đăng lại...
3.
Mặc dù khả năng sinh ngữ hạn hẹp, nhưng vì muốn dịch lại bài thơ theo ý
mình bằng Anh, Pháp, và Tây Ban Nha ngữ, mục đích để cho đầu óc hoạt
động, nếu không, đâm ra đần độn lú lẫn u mê vì tuổi cũng xế chiều rồi
( 81 tuổi ), nên đã gồng mình, vơ vét moi móc quơ quào những chữ nghĩa còn sót
lại trong đầu óc để chuyển ngữ lại bài thơ bằng 3 ngôn ngữ nầy.
Chắc
chắn sẽ có nhiều thiếu sót về tiếng Anh, nhất là tiếng Pháp và tiếng
Tây Ban Nha... Ước mong quý vị trước đây đã học chương trình Pháp hoặc
thông thạo ngoại ngữ vui lòng duyệt lại cho... Mọi phê bình, chỉ giáo,
đề nghị hoàn chỉnh bài thơ xin được trân trọng hoan nghênh và chân thành
cảm tạ.
Phước Tuyền / Ngô Quang Huynh
(Jun. 19, 2014)
.............................. .............................. ............
BÀI THƠ "MAI TÔI ĐI" ĐƯỢC VIẾT BẰNG 4 SINH NGỮ
VIỆT NGỮ
MAI TÔI ĐI ...
Mai tôi đi...chẳng có gì quan trọng,
Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn...
Bên giường bệnh, Tử Thần về thấp thoáng,
Xin miễn bàn, thăm hỏi hoặc cầu an,
Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,
Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt.
Khoảnh khắc cuối.. Đâu còn gì tha thiết..
Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian.
Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,
Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi...
Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,
Để bước vào ranh giới của âm dương,
Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,
Bên trần tục, bên vô hình cõi lạ...
Chỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả,
Với hành trang thanh nhẹ bước qua nhanh,
Quên đàng sau những níu kéo giựt dành,
Kết thúc cuộc lữ hành trên dương thế...
Mắt nhắm rồi... Xin đừng thương rơi lệ,
Đừng vòng hoa, phúng điếu hoặc phân ưu,
Đừng quay phim, chụp ảnh để dành lưu.
Gây phiền toái, nợ thêm người còn sống...
Ngoảnh nhìn lại, đời người như giấc mộng,
Đến trần truồng và đi vẫn tay không.
Bao trầm thăng, vui khổ suốt quảng đường,
Nay rũ sạch...lên bờ, thuyền đến bến...
Nếu tưởng nhớ..Xin âm thầm cầu nguyện,
Nên xem như giải thoát một kiếp người,
Cứ bình tâm, thoải mái với vui tươi,
Kẻ đi trước, người sau rồi sẽ gặp...
Cầu Ơn Trên, xác hồn xin phó mặc,
Sống hiện tình, những giây phút thiên đàng,
Ngày qua ngày, kết lại chuổi bình an
Là nguyện vọng thời gian còn tại thế...
Phước Tuyền/Ngô Quang Huynh
(Jul. 31, 2013)
ANH NGỮ
TOMRROW I WILL GO...
Tomorrow I'll go... it 's really of no importance
It happens normally like falling leaves in the park,
Or flowers stripped by wind on the landmark,
A rather insignificant story in the turbulent current of life.
Beside my sick bed, flickering Death appears,
Please no comments, no visitations and prayers for peace,
When exhausted body releases its last breaths to cease,
I will lie down in agony, waiting for the time to bid farewell..
At final moment, nothing is regrettable,
The days and the months cold or hot in this life worldly,
No matter I am wealthy or full of glory,
I must leave everything behind to return to dust and ashes.
To terminate completely my short and ephemeral life,
I am ready to step into the boundery of yin and yang,
No panic before the threshold of borderlands,
This side, earthly area, and other, invisible, unknown realm...
Only to wish my soul always at ease,
With empty baggage I can make a quick pace,
Forget totally behind the "pull and push" race,
To end forever my journey on this Planet.
When my eyes already closed, Please don't shed tears for sympathy,
No flower wreaths, no donations and no need to send condolences,
No filming, no pictures taken to save them,
It causes not only inconveniences but also debts for living people.
Look back at the past, the human life like a dream,
I arrived naked and am leaving with empty hands
All ups and downs, happiness or unhappiness on lands,
Will be cleared up...to step on a shore, the boat reaches its port.
If I am missed, please silently pray for me,
Consider it as an emancipation of one human life,
Have a peace of mind, be relaxed and have a good time,
This one goes first, the other after, finally to meet together again.
Pray God by entrusting entirely to Him soul and body,
Living in this present situation with every minutes of heaven,
Day by day, to create a chain of peace even,
That's my aspiration during my presence in this material world.
Phước Tuyền/Ngô Quang Huynh
(Sep. 16, 2013)
PHÁP NGỮ
DEMAIN JE VAIS ALLER...
Demain j'irai...Ce n'est vraiment pas d'importance.
Ça arrive normalement comme des feuilles tombant dans le jardin,
Ou des fleurs détachées au vent sur le chemin,
Un conte plutôt insignifiant dans le courant turbulent de la vie...
À côté de mon lit de malade, vacillante, La Mort apparaît,
S'il vous plaît, pas de commentaire, pas de visite ni pour ma paix prier,
Quand mon corps épuisé libère ses derniers souffles pour cesser,
Je m'allonge dans l'agonie, attendant le temps de dire adieu...
Au final moment, rien n'est regrettable,
Les jours et les mois, froids ou chauds dans cette vie mondaine,
Peu importe, si je suis riche ou plein de gloire, tout est en vain,
Je dois tout quitter pour retourner à la poussière et cendres....
Afin de terminer complètement cette vie courte et éphémère,
Je suis prêt à marcher dans la frontière du yin et du yang,
Pas de panique devant le seuil de "borderlands",
De ce côté, zone terrestre et d'autre part, domaine invisible et inconnu...
Je voudrais seulement mon âme toujours bien à l'aise,
Avec bagage vide, je peux faire un rapide pas,
Laisser derrière moi toutes les courses "tirer et pousser" en bas,
Pour achever éternellement mon voyage sur cette planète..
Quand mes yeux sont déjà fermés... Ne versez pas des larmes de sympathie,
Pas de couronnes de fleurs, de dons et de condoléances à envoyer..
Pas de tournage, de photos prises pour les dossiers.
Ceci provoquera des inconvénients et aussi des dettes pour les vivants..
Regardons en arrière sur le Passé, la vie humaine comme un rêve,
Je suis arrivé tout nu et je pars avec les mains vides,
Tous les hauts et les bas, bonheur ou malheur sur route aride,
Seront nettoyés...Marcher sur le rivage, bateau qui arrive à son port....
Si vous ne m'oubliez pas, Veuillez silencieusement prier pour moi,
Considérez-le comme l' émancipation d'une vie humaine,
Ayez la tranquillité de l'esprit, soyez toujours détendu et sain,
Celui-ci va d'abord, l'autre après, enfin se réunir à nouveau...
Prions Dieu en tout confiant à Lui corps et âme,
Vivre en cette situation actuelle avec toutes les minutes de ciel,
Jour par jour, créer une chaine de la paix réelle,
C'est mon aspiration durant ma présence dans ce monde matériel..
Phước Tuyền/Ngô Quang Huynh
(Oct. 24, 2013)
TÂY BAN NHA NGỮ
Mañana, Yo voy a ir...
Mañana iré... No es realmente de ninguna importancia,
Llega normalmente como hojas cayendo en el Otoño
O flores séparadas al viento sobre el camino,
Un cuento mas bien insignificante en la corriente turbulenta de la vida...
Al lado de mi cama de enfermo, La Muerte vacilanda aparace,
Por favor, no de commentar, no de visitar ni para mi paz rogar,
Cuando mi cuerpo exhausto lanza sus últimos alientos a cesar,
Me alargaré en la agonía, esperando el tiempo de décir adios.
En el momento final, nada es lamentable,
Los dias y los meses, fríos o calientes en esta vida mundana,
No importa, sí soy rico o lleno de gloria,
Debo quitar todo para volver al polvo y las cenizas
Para terminar completamente esta vida corta y efimera,
Estoy listo a marchar dentro de la frontera de yin y yang,
Ningún panico enfrente del umbral de "borderlands",
Este sitio, el area terrenal, y otro, reino invisible y desconocido..
Sólo deseo mi alma siempre bien a gusto
Con el equipaje vacio, puedo hacer un paso rapido,
Olvidaré totalmente detras la raza" tirar y empujar"
Achever eternamente mi viaje sobre este planeta...
Cuando mis ojos están ya cerrados, no vierta lagrimas de simpatía,
No coronas de flores, ni donaciones y sin necesidad de enviar condolencias..
No filmación, no fotos tomadas para salvarles
Éste causara inconveniencias, y también deudas para los vivientes...
Miremos atrás en el Pasado, la vida humana como un sueño,
Llegué desnudo y voy con las manos vacias,
Todos los altibajos, felicidad o disgracia en las tierras,
Serán aclarados...pasar en una orilla...barco que llega a su puerto..
Si no estoy olvidado, póngase en silencio orar por mí,
Consideralo como el emancipación de una vida humana,
Tiene una paz de mente, sé relajado y pasa un bueno rato,
Esto va primero, el otro, después, finalmente a reunirse de nuevo...
Oremos a Dios, en todo confiando a Él el alma y el cuerpo,
Vivir en esta situación presente con cada minuto de cielo,
Diá al diá, crear una cadena de la paz real..
Es mi aspiración durante mi presencia en este mundo material.
Phước Tuyền/Ngô Quang Huynh
(Nov. 2, 2013)
Bình luận mới
Nguyen Van Chuong - 12/03/2015 17:02
Bài
thơ "Mai Tôi Đi" được sáng tác vào ngày Jul 31/2013 do thi sĩ Phước
Tuyền (Ngô Quang Huỳnh) sau khi thăm người cháu bị bênh ung thư qua đời
tại bệnh viện. Ông NQH là cựu sỉ quan khoá 5 SQ/TBTD, phục vụ trong
ngành Quân Nhu QLVNCH, biệt phái về Tổng Nha Thanh Tra Quân Lực/ Bộ Quốc
Phòng.
Bài thơ được đăng trong Đặc San Đất Mới số Tân Niên 2014 của Hội Ái Hữu Quân Nhu QLVNCH trang 52 & 53
Bài thơ sáng tác bằng tiếng Việt,sau đó được chính tác gỉa dịch ra Anh ngử, Pháp ngử và Tây Ban Nha.
Sự Thật phải được trả lại cho Sự Thật là nhiệm vụ chung của mọi người
Ng.V.Chuong
Bài thơ được đăng trong Đặc San Đất Mới số Tân Niên 2014 của Hội Ái Hữu Quân Nhu QLVNCH trang 52 & 53
Bài thơ sáng tác bằng tiếng Việt,sau đó được chính tác gỉa dịch ra Anh ngử, Pháp ngử và Tây Ban Nha.
Sự Thật phải được trả lại cho Sự Thật là nhiệm vụ chung của mọi người
Ng.V.Chuong