Wednesday, 11 January 2017

BÀI RU ĐỨT NHỊP ( Trần Vấn Lệ )





BÀI RU ĐỨT NHỊP


Một mai… Mẹ hát từ hồi
Tôi còn bé lắm suốt đời chưa quên!
Trưa trưa mắc võng đầu hiên
Tôi lim dim mắt nhớ mênh mông trời…

Quê hương tôi… với núi đồi
Hình như Mẹ cõng cái gùi đang đi
Mẹ đau chân chứ? Gót chì
Tôi nghe lòng vỡ tiếng gì, đây Thơ?

Một mai… sông nước xa bờ
Tôi như con sáo bây giờ, đã xa!
Hăm lăm năm mấy trăng tà
Mẹ tôi chừ chắc cũng già như trăng?

Đêm đêm tôi hát rất thầm
Tiếng ru của Mẹ đã từng ru tôi:
“Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay”

Tôi từ cây súng rời tay
Nổi trôi theo cuộc lưu đày đó sao?
Hết rồi lũng thấp đồi cao
Tiếp chi đây cuộc ba đào, Mẹ ơi!

Lẽ đâu tôi khóc? Thì cười
Bên tai tiếng Mẹ tuyệt vời gió bay…
Một mai tôi hóa thành mây
Thành mưa cho nước mắt đầy, ở đâu?

Thơ tôi đứt nhịp từng câu
Chưa rơi nước mắt đã nhàu giây hoa…
Bạc đầu nhớ Mẹ thương Cha  
Bạc đầu ngó lại đời là khói sương…


Trần Vấn Lệ