TRƯA,
TRÊN MAIN ST.
Ở TRẠI TỴ-NẠN GALANG (Indo)
*“Trong gặp-gỡ đã có mầm ly-biệt” (Xuân-Diệu)
Em về trên đường trưa,
điệu buồn theo chân bước,
một mình qua dốc nhỏ,
trời lưu-lạc... buồn chưa?
Đôi mắt vẫn long-lanh,
ngọn tóc bay trong nắng,
những ngày em áo trắng,
còn đâu - Sương Nguyệt-Anh!?
Một thăm hỏi muộn-màng,
cho nụ cười rất nhớ,
một lời chia tay nhỏ,
cho chiều buồn... mênh-mang!
Em đi,
mái tóc trễ-tràng,
Em đi,
một thuở son vàng đã xa!
Đường trưa,
em bước mau,
qua...
Nắng ơi,
nắng nhớ quê nhà,
hay không?
Em về Bắc Mỹ,
buồn lên mắt!
Tôi xuôi,
Nam bán-cầu,
bơ-vơ...
Biết đâu bến đợi,
mà chờ?
Khi,
trong hạnh-ngộ,
lập-lờ nỗi xa...!
*Nguyễn-Tư