NGÔI GIÁO-ĐƯỜNG,
CÓ THÁP CHUÔNG XANH...
Tôi rất yêu những sáng trong lành,
Đôi mắt buồn dưới nắng... long-lanh,
Em, một mình đi về nơi đó,
Ngôi Giáo-đường có tháp chuông xanh...?
Lời kinh nào, em nguyện cho tôi,
Dù ai vẫn biền-biệt phương trời,
Đôi lúc - nghe lòng mình đốt lửa,
Cháy ruột gan trong nhớ em, thôi!
Chuông nhà thờ vẫn đỗ lưa-thưa,
Tiếng kinh buồn hiu-hắt trong mưa,
Tôi về một tối - dừng trên phố,
Đứng lặng im... nhìn tháp chuông xưa...!
Em vẫn còn đến đó nguyện- cầu ?
Xin cho người vô-đạo như tôi,
Một chút gì - như chừng thương nhớ,
Mà tôi mơ... một thủa đã lâu!?
Mưa đêm rả-rích,
ngoài trời...
Co-ro hiên phố,
tôi ngồi với tôi!?
Nghe thân ngựa,
mỏi rã-rời...
Mới hay mình,
đã một đời lãng-du...?!
*Nguyễn-Tư