GIỌT BUỒN TRONG MƯA
Thật dễ thương, những vần thơ lãng mạn,
Yêu nhạc tình, với tiếng hát mông mênh
Yêu hồ xinh dậy sóng nước lênh đênh,
Yêu trăng tỏa ánh mơ màng tha thướt.
Phục những ai lạc quan, không sướt mướt,
Không ưu tư, chẳng vướng bận chuyện đời.
Trên môi tươi luôn lấp lánh nụ cười
Và sóng mắt rộn ràng câu tình tự.
Còn riêng tôi, loanh quanh sầu thế sự.
Trong phận người với khắc khoải mênh mang.
Mới hôm qua lại tin xấu xẹt ngang,
Tim đau nhói màu khăn tang lạnh lẽo.
Dẫu bao năm, trên đường đời vạn nẻo,
Làm sao quên tình nghĩa thuở học trò.
Thầy của tôi, đã về cõi hư vô,
Môi nghẹn đắng tiếng nấc buồn, tôi khóc..
Tôi bây giờ, cũng hai màu sương tóc,
Sao cứ hoài như trẻ hãy còn son?
Giọt lệ nồng của phận kẻ làm con,
Thương tiếc mãi, Thầy tôi nơi vô định.
Dù biết Thầy đã tìm về thanh tịnh.
Bỏ được đi những vướng bận dương trần.
Trong mịt mù hương khói của thế nhân,
Tôi vẫn thấy hình như hoài tiếc nuối.
Tôi đã trải chia ly bao lần cuối,
Một người đi, hằn thêm dấu bi thương.
Dẫu biết đời chỉ là chốn tạm nương,
Và số phận không riêng tư chọn lựa.
Tôi vẫn đau, nỗi đau không điểm tựa,
Bởi trong tôi, tình nghĩa khó phân lìa.
Mưa đang rơi, rơi rả rích ngoài kia,
Chảy ngược lại, đọng trong tôi buốt giá.
Kiếp nhân sinh mỏng manh như chiếc lá,
Đến cuối mùa chẳng thể mãi trên cây.
Lá sẽ bay, bay về chốn nào đây
Hay tàn mục một chiều, trong nẻo vắng!
Ôi Tiếng mưa vẫn nhạt nhòa dai dẳng,
Níu hồn tôi chìm đắm mãi không rời!
Tiếng khóc vang trong tâm khảm, không lời,
Tôi chợt thấy mình rơi vào hoang lạnh!!!
Nhã Giang Thu Tâm