Một chút xíu về xi nê ma và chuyện chưởng
Tối hôm qua, tôi đã đứng xếp hàng để xem phim Breaking Dawn (tạm dịch: Bình minh tỏa sáng).
Vì xem một xuất trước xuất trễ nhất nên tôi đã không phải đợi lâu, chỉ
khoảng hơn mười phút. Lâu lắm rồi, tôi mới đi xem một phim vào ngày đầu
tiên chiếu trên các rạp. Loạt phim Twilight, có nghĩa là “Chập choạng”
(nửa
sáng, nửa tối, mờ ảo) nhắm vào những người trẻ tuổi, lứa tuổi vị thành
niên; nên khi đứng xếp hàng, có lẽ tôi -và một số rất ít- là một trong
những người… già nhất, hihihi..
Tôi đã không ngờ được chính mình và tự cảm thấy thú vị là sao tôi còn có thể thích được loại
phim tình ái lăng nhăng, vớ vẩn như thế này?! Ấy thế mà khi xem tin
tức, tôi thấy họ có chiếu cảnh dựng lều, đủ loại người già trẻ, nam nữ
đứng ngồi lố nhố nhiều cây số trước cả tuần!!! Họ kiên nhẫn ngồi chờ để
được vào xem phim này đó ạ. Họ gồm đủ thành phần, đến từ khắp nơi trên
thế giới (họ có …. điên không? Có “quá đáng” quá không nhỉ?) vì họ mê thích loạt phim này, quá ái mộ tài tử. Họ “cuồng” đến độ phải nằm đường, ngủ ngoài
sương gió lạnh lẽo -đôi lúc chịu cảnh mưa ướt dầm dề- cả năm, sáu ngày
hoặc hơn, chỉ để mong có cơ hội nhìn thấy tận mắt tài tử chính trong bộ
phim “Twilight Saga”- sẽ xuất hiện, có thể chỉ thoáng chốc thôi, trong ngày ra mắt cuốn phim.
Phim đầu tiên, nghe cô bạn thân của mình khen nức nở, nào là lãng mạn (romantic) lắm, tài tử đẹp, chuyện tình ôi chao sao mà hấp dẫn quá, thật ướt át v..v…; tôi cũng tò mò đi xem nhưng chỉ thấy được được thôi. Đến phim thứ hai, nhất là phim thứ ba; tôi mới thật sự “khoái” và really enjoy bộ phim này.
Xem “Bình minh rực sáng” phần một (part I, đây là cuốn thứ tư của năm
cuốn phim Twilight Saga); tôi hơi thất vọng một chút, có lẽ gần cuối
cốt truyện nên cho dù có những yếu tố làm ngạc nhiên, đã không còn
“juicy” như trước.
Về
nhà thật là khuya, trước khi đi ngủ, nghĩ đến cuốn phim một chút, tôi
mới chợt nhận ra rằng tôi luôn luôn thích xem, đọc những mối tình tay
ba, những mối tình rượt đuổi nhau lòng vòng, những mối tình khổ đau,
không đoạn kết. Hình như tôi lại luôn luôn thích nhân vật bị thua cuộc hơn mới là kỳ cục chứ!
Loạt
phim Twilight, nói về mối tình của một cô gái vẫn còn đang học trung
học, người thường cô không yêu lại đi yêu ”vampire” (Việt Nam mình gọi
là ma cà rồng). Anh vampire này cao ráo, rất đẹp trai. Anh chàng có một vẻ đẹp rất là classic vì anh đã sống cả hàng thế kỹ, rất galang, ăn nói rất là proper (đúng câu, đúng văn phạm ngôn ngữ của thời xưa), đàng hoàng, lịch sự. Đặc biệt cà rồng trong phim này ra vào dưới ánh mặt trời tỉnh bơ cứ như là người thường chứ không hề bị chết cháy như trong những phim ma cà rồng khác. Gia đình “ma” của anh chàng giàu
xụ vì nhờ có một cô em nhìn được trước tương lai, khi cô chơi cổ phiếu
thì chỉ có ăn chứ không thua (phải chi tôi quen biết cô, được cô chỉ cho
vài chiêu thì đỡ khổ biết mấy nhỉ, hihi..). Riêng anh ta, anh có tài
đọc được tư tưởng của những người chung quanh mình, chỉ có “nàng”, người
mà anh yêu, một người rất bình thường (normal human) là anh không thể đọc được những gì mà nàng suy nghĩ.
Nàng đặc biệt quá nên anh yêu nàng chăng, hay là vì duyên nghiệp, mắc
nợ nhau (?) từ bao nhiêu kiếp trước, cho nên sống hơn cả một thế kỷ
không sao, đến khi gặp nàng anh lại… sa lưới thảm! Một mối tình khó
khăn, ngang trái như thế mới lôi cuốn được thiên hạ, nhất là với những
người mà người Mỹ gọi là “hopeless romantic” như tôi, hhihiii. Lạ hơn
nữa là không những được ma cà rồng yêu, cô bé này còn được werewolf
(người chó sói) yêu nữa chứ... nên chuyện phim lại càng thêm khúc mắc, lâm ly và hấp dẫn!!
Anh
chàng người sói nhỏ tuổi hơn cô, yêu cô thật thấm thiết, điên cuồng,
chả thua anh ma cà rồng tí nào mà còn có phần hơn. Thế mới hồi hộp, sôi
nổi, mới thiệt là hay chứ! Chàng chó sói gốc thổ dân Mỹ (Indian) tóc đen, người vạm vỡ, rắn chắc; đến với cô trong lúc cô đang đau khổ nhất, thời điểm mà anh chàng ma cà rồng quyết định bỏ ra đi (vì yêu cô quá, không muốn cô trở thành ma cà
rồng nên đành quyết định hy sinh!). Mới đầu cô chỉ xem anh chàng sói
như một người bạn thân thiết nhất nhưng về sau này cô cũng có yêu anh
chàng chút chút, chỉ chút chút thôi nhưng cũng đủ éo le để có một mối
tình tay ba đầy lôi cuốn!
Cô không yêu chàng sói bằng chàng ma đâu, nhưng cô và chàng sói có một
liên hệ thật đặc biệt mà chàng ma không thể hiểu (chính chàng ma nói với
chàng sói như thế: “Please talk to her. She listen to you, she trust
you, she relies on you. You and her have a very special relationship
which I can not understand…”). Có những lúc họ kình nhau, ghen tuông,
tranh dành; nhưng có những lúc –vì muốn bảo vệ nàng- mà cả hai phải bắt
tay nhau; lại có những lúc anh ma cà rồng còn thông cảm, chịu ơn và cảm ơn anh chó sói.
Không
hiểu sao, tôi luôn luôn đứng về phía người thua cuộc, chắc tôi thấy tội
nghiệp họ, người thất bại trong tình trường. Yêu nhau mà lấy được
nhau, yêu mà được yêu rồi sống với nhau đến răng long đầu bạc thì đâu có
gì là lạ, đâu còn gì đáng nói, phải không quí vị? Yêu nhau mà dang dở
cuộc tình, mà đau đớn chia ly thì mới được viết thành truyện, dựng thành
phim. Tình rầu rỉ mới được viết thành những áng thơ mùi mẫn, những bài
nhạc nhức nhối, rịu cả tim. Tôi đọc truyện, xem những phim nào mà có
những mối tình tay ba, tay bốn, tôi đều thấy thích thú lắm. Có cách nào
để nhân vật nữ yêu một lúc hai, ba người một lúc mà rốt cuộc được sống
chung với tất cả những người mình yêu một các đề huề không nhỉ?.
Sao tôi chưa được đọc một tác phẩm nào như thế nhỉ? Trong khi ở
ngoài đời, một khách hàng (client) của tôi đã làm được chuyện đó .
Tôi đã tới nhà của chị và nhìn thấy rõ tận mắt hạnh phúc tuyệt vời có
một không hai (vì tôi chưa thấy ai khác) của chị.
Chị
H có tất cả 5 người chồng ở cùng chung một nhà với chị. Một người Mễ
Tây Cơ, nhìn rất lực lưỡng, đô con; một người Mỹ đen (hay lai) điển
trai, cũng tướng tá ngon lành, bụng six packs, muscle nổi lên cuồn cuộn
(nghe tả đến đây, chắc các bạn gái của tôi … nuốt nước miếng một cái
ực, hì hì ); một ông Mỹ trắng lớn tuổi (chắc giầu có, nhiều tiền?); một
ông người Trung Đông (Iran, Irag, Jordan? Chị có nói mà tôi quên mất)
rất đẹp trai, có một cặp mắt đẹp kinh hồn; và cuối cùng, một ông chồng
người Việt Nam (chắc ở vì tình nghĩa?! Tôi đoán mò thôi nhe, hehe...) nhìn hơi còm cõi. Chị nhìn trung bình thôi nhưng chị có một dáng dấp cao ráo, ngon lành và một cặp ngực rất ư là sexy, hihihi...
Có lẽ kiếp trước chị … tu khéo, hoặc có lẽ mấy ông này có nợ nần với
chị từ kiếp trước? Tính tình chị rất vui vẻ, hào phóng, thoải mái, biết
điều, chăm đi chùa và biết nhiều về Phật pháp (nên có lẽ được Trời Phật thương
chăng? Hihi… :-)). Tôi biết, bạn có thể nghĩ: nhìn bề ngoài như thế
nhưng biết đâu “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, biết đâu chị cũng có
những nổi khổ tâm, trắc trở, đau đầu mà người ngoài nhìn vào không thể
nào biết được? Chỉ biết rằng theo lời chị tâm sự với tôi và theo cung
cách của chị -lúc nào chị cũng có vẻ toại nguyện, bằng lòng với những
gì mình đang có; ở chị luôn toát ra một vẻ tự tin, rạng rỡ và tròn
đầy hạnh phúc. Tôi cho là chị đã vượt qua mọi trở ngại và sống một
cuộc sống trên hẵn đời thường (extra-ordinary). Lần đầu tiên trong
đời tôi mới gặp được một người đàn bà giầu có -giầu cả tình lẩn tiền-
và hạnh phúc nhiều như thế.
Ai
cũng thích một kết cục có hậu, “and… they live happily forever!” Đọc
truyện cổ tích hồi còn bé, chuyện “Cô bé lọ lem”, chuyện Tấm Cám..v..v..
trãi qua bao nhiêu khó khăn, thử thách, rốt cuộc rồi cuối cùng cũng đều êm đẹp, như chuyện thần tiên! Hoàng
tử không đi lấy công chúa khác mà lại đi yêu, đi lấy một cô bé …lọ lem;
cô công chúa ngủ triền miên cho đến khi được 1 anh chàng yêu cô ta thật
tình hun cho một cái thì tỉnh dậy. Truyện cổ tích ngày xưa, tôi đọc khi tôi còn bé tí... dễ thương như thế đó, thường thì lúc nào cũng có một kết thúc như thế này: “và… họ sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau” (they live happily ever after..)
Trong
loạt phim “Twighlight”, tôi thấy rõ ràng mình thích nhân vật Jacob (anh
chàng chó sói) hơn Edward (anh chàng ma cà rồng), giống như trong “Lục
Mạch thần kiếm”, tôi đồng tình với Vương Ngọc Yến, thích Mộ Dung Phục
nhiều hơn Đoàn Dự (trước khi cô tiểu thư đẹp tuyệt trần này chuyển tình cảm của nàng qua
anh chàng họ Đoàn). Trong “Tiếu ngạo giang hồ” thì tôi thông cảm với
Nhạc Linh San, tôi hiểu tại sao cô lại thương yêu Lâm Bình Chi đến thế?!
Có
lẽ tôi dễ bị lôi cuốn với bad guy (người ba gai) hơn?! Người tử tế
không thích lại cứ thích người có máu du côn du kề 1 tí, hihihi…. Tôi
thường nói với tôi là không nên như thế! Đã phải tự nhắc nhở mình là…..
chẳng dại. May phước cho tôi! Lý trí của tôi lúc nào cũng mạnh mẽ,
thắng dễ dàng, thắng một cách vẻ vang trái tim tôi, một tim yếu đuối và
ủy mị.
Khi
đọc truyện “Thần điêu đại hiệp” tôi “bravo” mối tình không phân biệt
tuổi tác và đẳng cấp. Một Dương Quá yêu Tiểu Long Nữ “già” hơn và
cũng là sư phụ của anh chàng. Tiếu Ngạo giang hồ thì mê đọc nhất cái
khúc diễn tả Lệnh Hồ Xung yêu Nhạc Linh San nhưng Nhạc Linh San lại đi
yêu Lâm Bình Chi.
Trong “Anh hùng xạ điêu” thì một Quách Tỉnh khờ khạo, không thông minh
lại có một Hoàng Dung thông minh tuyệt đỉnh, yêu thương, hiểu, sẵn sàng
chia xẻ mọi gian lao, ngọt bùi, lúc nào cũng sát cánh với anh chàng khá ngốc nghếch này ….
Chuyện
chưởng mà chỉ có đánh nhau, đấu chưởng không thì ai mà thèm đọc, phải
thế không các bạn? Trong những cảnh đánh nhau chí chóe, chiến trường
đẫm máu, những trận so tài long trời lở đất; những mưu mô, mánh khóe
của những kẻ gian hùng, những tham vọng đi tìm bí kiếp, khổ công tập
luyện (Lâm Bình Chi đã phải tự thiến để hoàn thành chiêu Tịch tà kiếm
phổ) mong thành bá chủ võ lâm; trái ngược lại: những ngu ngơ, hiền lành,
biết hòa đồng, biết tùy cơ ứng biến, những may mắn không ngờ của những
người hiệp sĩ chuyên trừ gian diệt bạo. …. Tất cả những yếu tố lâm đi
bi đát -đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác- đó mà được lồng vào
một mối tình si đắm, dại cuồng hoặc một mối tình rắc rối tay ba, tay tư thì người đọc chỉ có nước mờ …. hết biết, hihi..., ghiền đọc đến mê mệt mà thôi!
Tôi
mê đọc chuyện chưởng của Kim Dung từ khi tôi mới 11 tuổi. Nhân vật
Tiêu Phong hào hùng, anh em kết nghĩa với Đoàn Dự, là thần tượng của tôi
thuở đó. Tôi rất phục những nhân vật vì nợ nước mà quên hết tình nhà, tình riêng của họ. Nhân vật nam nhi chí khí, hào sảng; yêu thì cũng có yêu, yêu dữ dội là đằng khác nhưng sẵn sàng quay lưng lại, hiên ngang bỏ
nàng ra đi một cái rụp vì tổ quốc. Người đàn ông mà có lý tưởng, đáng
yêu lắm chứ. Những mối tình dở dang vì thời cuộc, vì số mệnh chứ không
phải vì một trong hai người phản bội, thay lòng đổi dạ, luôn luôn làm cho tôi ngưỡng mộ.
Trong
Harry Porter, đọc đến chỗ Harry phải lòng với Cho -một cô bé xinh xắn
người Á Châu- tôi rất thích. Tác giả diễn tả thật đúng tâm trạng của
một cậu bé mới lớn, dường như là tình yêu, rất là hay! Hihihi…vâng ạ,
tôi đã xem hết tất cả các phim, đọc hết tất cả loạt chuyện của Harry
Potter, câu chuyện mà bao nhiêu là con nít trên thế giới mê mẫn đó.
Những
cuốn phim chỉ có đánh đấm, chỉ có toàn là đực rựa như trong một số phim
cao bồi, phim chiến tranh thì chẳng thể nào … ăn khách. Lồng trong một
khung cảnh chiến tranh hoang tàn, đổ nát, phải là một cốt chuyện có
tình đồng đội, bình bằng hữu, tình người với nhau hoặc nếu có được thêm
một vài nhân vật nữ, có một chút tình yêu lãng mạng thì mới có thể lôi
cuốn được những dân ghiền xi nê hạng nặng cỡ như tôi. Phim cao bồi bắn
súng ầm ầm cũng thế, nếu không có mấy cô mặc áo đầm xòe, hở ngực thật
sexy; bảo đảm chắc sẽ bị ế dài dài… :-))
Đời sống, nghĩ cho cùng, cũng chỉ là một màn kịch dài đăng đẳng, chỉ kết thúc khi mình nhắm mắt lại mãi mãi, vĩnh
viễn đi vào cõi thiên thu. Tôi chưa bao giờ đóng trọn vai tuồng của
tôi vì tôi rất hay mơ. Tôi thích sống trong ảo tưởng. Tôi hay lẫn trốn
đời sống thực tế phủ phàng (à, hay là tôi đang đóng vai người…. mơ mộng
nhỉ, hihi…). Tôi cảm thấy hạnh phúc ghê lắm khi được xem những cuốn
phim mình thích, nghe một bản nhạc du dương, đọc một bài thơ hay, đọc
một quyển chuyện mà mình như đang sống, đang là nhân vật chính (nghiệp
còn nặng quá!). Có lẽ vai trò của tôi trong đời sống này vốn dĩ đã ảo,
còn ảo tưởng hơn nhiều, những khi tôi ngồi một mình, nghĩ ra một bài thơ
trong đầu, ngồi viết vẩn vơ; tôi thấy mình hoàn toàn bằng lòng với
chính mình, thấy thật bình an, hạnh phúc. Người đời thường thêu dệt, vẽ
vời, ước mơ hạnh phúc chứ thật ra hạnh phúc thật sự rất giản dị, chẳng
vời vợi cao xa đâu bạn ạ. Đâu phải có một cái xe đắt tiền, một cái
nhẫn hột soàn to tổ bố (đeo mõi cả ngón tay! Hí hì hi..), một cái nhà đồ
sộ bạn mới có được hạnh phúc? Đừng mất công tìm kiếm hạnh phúc, đừng mơ và nghĩ hạnh phúc đồng nghĩa với vật chất (materials) nhá, bạn nha.
Ngày qua ngày... thời gian trôi qua thật chóng vánh. Chúng ta hãy enjoy, tận hưởng từng giây, từng phút; đừng bao giờ nên phí phạm, bạn à. Bạn hãy viết thử ra tờ giấy những gì mà bạn có, những gì mang đến cho bạn niềm vui, những lúc, những moments bạn đã
từng hạnh phúc (dù là lớn lao hay nhỏ nhoi) bạn sẽ thấy ngạc nhiên đến
không ngờ; nhiều khi list ra một trang còn không đủ, mà phải viết đến ...mấy chục trang nữa kia kìa…
Thân ái mong bạn luôn vui khỏe, bằng lòng với chính mình, sống thoải mái, giản dị, bình an nhé.
Như Nguyệt
November 18th, 2011