Thursday, 7 January 2016

TUỔI 16 ( Đoản văn & thơ - Nguyễn Hà )





Tuổi 16 ( Đoản văn & thơ, Nguyễn Hà )

Ngọc ngồi một mình trong phòng khách, vừa đan áo vừa nghĩ về ngày sinh nhật 16 vào tuần tới của Thanh, con gái nàng.
Nàng chép miệng "Sao nhanh quá, mới đây mà con Thanh đã sắp 16 tuổi rồi! Không biết năm nay sắm quà gì cho nó đây!?"
Rồi bất giác, nàng nhớ lại hình ảnh của chính nàng ngày nào, lúc nàng cũng vừa lên 16 như con Thanh bây giờ.
Thuở đó Ngọc sống chung với cha mẹ trong căn nhà nhỏ ở Phú Nhuận.
Quê hương đang trong thời kỳ khói lửa. Hằng ngày ngồi trong xe lam trên đường đến trường, nàng thấy kẻm gai quấn cả nùi bao quanh bót cảnh sát. Có khi thấy xe cam nhông chở lính chạy rầm rộ trên đường.
Nhưng rồi cũng như bao nhiêu người dân sống trong thành phố, lớn lên trong hoàn cảnh chiến tranh từ thuở nhỏ nên Ngọc đã quen với những hình ảnh gay go ấy.
Tuổi 16 của Ngọc là tuổi hoa mộng, tuổi học trò, tuổi ước mơ...
Từ bến xe lam Quận 1, nàng tung tăng đi bộ dọc đường Nguyễn Bỉnh Khiêm đến trường. Trưng Vương, ngôi trường thân yêu có tường quét vôi vàng, mái ngói đỏ, nổi bật giữa đường phố Sài Gòn.

Nhớ ngày đó tuổi em vừa mười sáu,
Bước tung tăng như chim sáo trên cành,
Đường đến trường hai bên cỏ màu xanh,
Em vào lớp lá me cài trên áo.

Như người ta thuờng nói "tuổi ăn chưa no, lo chưa tới!tuổi ăn chưa no, lo chưa tới!", tâm hồn vô tư hồn nhiên của nàng chưa hề vướng bận chuyện gì!
Đời tươi thắm chưa làm em bỡ ngỡ,
Má em hồng tuổi mười sáu mộng mơ,
Lá sân trường em nhặt ướp tuổi thơ,
Tuổi mười sáu như cành hoa phượng nở...

Cho đến một ngày nọ!
Hôm đó cũng như mọi ngày, trên đường đi học, khi đi ngang trước một căn nhà mái tôn ngoài hẻm, nàng thấy một người thanh niên mặc đồ lính. Anh chàng ngồi trước hiên nhà vừa cầm đàn guitar vừa hát nghêu ngao bài "Những Đồi Hoa Sim"
Tò mò, Ngọc bước chậm để lắng nghe. Tiếng đàn của anh ta nghe trật nhịp, tiếng hát cũng sai tông, nhưng giọng anh trầm và mùi, nghe sao mà da diết quá!
Khi thấy Ngọc, anh chàng lính trẻ bỗng ngưng hát rồi chăm chú nhìn nàng, nhoẻn miệng cười  làm quen. Ngọc bẽn lẽn kéo vành nón lá che mặt rồi bước vội ra bến xe, vừa tự trách mình sao nhìn "người ta" làm chi để "người ta" nhìn lại!

Rồi hôm ấy áng mây trời lãng đãng,
Có mưa rơi trên ghế đá sân trường,
Tiếng ve kêu làm em thấy vấn vương,
Có ai đứng ngoài cỗng trường ban sáng!


Cả tuần sau, ngày nào đi ngang căn nhà mái tôn ngoài hẻm, Ngọc cũng nghe anh chàng lính trẻ ấy ngồi đàn hát ngoài hiên. Mà ngày nào anh ta cũng hát có một bài, bài "Những Đồi Hoa Sim"
Có hôm anh chàng còn hỏi chuyện Ngọc nữa. Nhưng lần nào cũng vậy, Ngọc mắc cỡ bước vội đi dù rất thích nghe tiếng hát của anh chàng lính trẻ ấy!
Kể từ hôm đó, Ngọc thấy trong lòng bắt đầu có sự thay đổi. Ngồi trong lớp học, nàng thấy mây trời trên mái trường hình như bàng bạc hơn, cơn mưa trên ghế đá sân trường như nặng giọt hơn, và tiếng ve sầu dưới cành phượng tím nghe nỉ non hơn!

Tuổi mười sáu trộm nhìn ai âu yếm,
Chưa biết yêu mà tim đập rộn ràng!
Chưa nói yêu sao lòng lại hoang mang?
Rồi say đắm theo nắng hanh chiều tím...

Cả mấy tháng sau, Ngọc không thấy anh chàng lính ấy nữa. Ngọc đoán có lẽ anh ta chỉ được về phép có một tuần rồi sau đó phải trở lại đơn vị.
Mặc dù không biết anh chàng ấy là ai, mỗi khi đi học ngang qua căn nhà mái tôn ngoài hẻm, Ngọc cứ lấp ló xem anh chàng lính trẻ ấy có về phép chưa! Lâu ngày Ngọc cũng thấy nhớ nhớ bài "Những Đồi Hoa Sim" và giọng hát trầm ấm của anh chàng lính trẻ đó.
Một hôm, Ngọc thấy anh chàng lính trẻ ấy xuất hiện trở lại. Kỳ này anh ta hát bản khác, bản "Lâu Đài Tình Ái", giọng điệu có vẻ hớn hỡ lắm! Mà không hớn hỡ sao được, vì buổi chiều hôm đó, Ngọc thấy anh ta chở một cô gái xinh đẹp trên xe. Cô gái ngồi phía sau xe, một tay cầm bóp đầm, một tay ôm choàng anh hàng xóm của Ngọc trên xe!
Nhìn áo dài xanh thêu bông hoa rực rỡ của cô ta, Ngọc bỗng thấy hụt hẫng trong lòng! Chiếc áo dài trắng nữ sinh của nàng tự nhiên trở nên đơn sơ, cô độc quá!
Ngọc thất vọng và thấy tiếc tiếc trong lòng! Ngọc nhất định tối nay đi học về sẽ đốt hết những trang nhật ký, rồi xé hết những bài thơ mà nàng đã làm ca tụng những đồi hoa sim từ mấy tháng nay!
Còn bài "Lâu Đài Tình Ái" và cô gái mặc áo dài xanh nữa! Bất đắc dĩ phải đi ngang nhà anh chàng lính ấy, chứ trong xóm mà có đường nào khác ra bến xe đi học, Ngọc đã đi đường khác để khỏi phải nghe bản nhạc thấy ghét này!

Thuở mười sáu hồn em như mây trắng,
Gió muôn phương mà mây biết về đâu?
Chép thơ tình trong đêm vắng canh thâu,
Sao im lặng để nhạc chìm cay đắng!
  
Nhưng rồi lần về phép mấy tháng sau đó, Ngọc thấy anh chàng ấy hát bản "Những Đồi Hoa Sim" trở lại, gương mặt có vẻ buồn buồn. Ngọc thấy anh ta đi đâu chỉ chở cây đàn phía sau chứ không thấy bóng dáng cô gái áo xanh hay người đẹp nào khác!
Ngọc thấy hể hả trong lòng, nghĩ thầm "Chắc ổng thất tình rồi! Đáng đời, ai biểu hát bài "Lâu Đài Tình Ái" vô duyên làm chi!"
Hôm trước khi trở về đơn vị sau kỳ về phép, anh chàng lính trẻ thấy Ngọc đi học về, lật đật đứng dậy hỏi tên làm quen. Ngọc không dám nói tên, chỉ trả lời cụt ngủn hai tiếng "Trưng Vương", nửa như muốn phạt anh chàng đã làm cho Ngọc buồn mấy tháng nay, nửa như muốn... tha thứ, rồi bước vội về nhà ở hẻm trong.

Và đó là lần chót Ngọc thấy anh lính trẻ và nghe anh hát.
Sau Tết Mậu Thân 1968, hôm đó đi học về, Ngọc thấy căn nhà mái tôn ngoài hẻm có đông người tụ tập. Ngọc không nghe tiếng hát trầm ấm của anh chàng lính trẻ đâu cả mà chỉ nghe tiếng kèn đám ma vọng lên buồn thảm. Ngọc bước chậm lại tò mò đứng trước cổng nhà nhìn vào trong. Ngọc ngẩn người khi thấy có một quan tài nằm giữa nhà, trên quan tài có di ảnh của chàng thanh niên mặc áo lính đeo lon thiếu úy. Gương mặt hiền lành quen thuộc, trên môi vẫn còn nở nụ cười, nụ cười dễ thuơng mà anh đã cười với Ngọc nhiều lần mỗi khi anh thấy Ngọc đi học ngang nhà!
Ngọc bụm miệng để ngăn tiếng nấc, nhưng vẫn không cầm được dòng nước mắt tuôn trào. Ngọc không biết anh ấy tên gì, chưa bao giờ hẹn hò với người đó, không hề trao đổi  lời yêu đương, thế mà Ngọc cảm thấy như đã mất đi một người tình thân thiết trên đời!
Và đó là tuổi 16 của Ngọc, tuổi học trò, tuổi mộng mơ, tuổi chiến tranh, tuổi đá buồn! 
 
Ngày chưa hợp mà đã thành chia cách,
Đời cũng vui nhưng cũng nhuốm chút buồn,
Em mỉm cười mà nước mắt giọt tuôn,
Ôi nhớ quá những ngày em mười sáu!

*************

Đang suy nghĩ vẫn vơ, bỗng Ngọc nghe tiếng con Thanh trên lầu vọng xuống: "Mẹ, mẹ ơi, sao mẹ trông buồn quá vậy mẹ?"
Rồi nó nói tiếp: " À hồi nãy con có mua thêm dĩa nhạc "Những Đồi Hoa Sim" cho mẹ nữa nè! Mà con không hiểu tại sao nhạc Việt Nam có không biết bao nhiêu bản hay, vậy mà tối ngày mẹ cứ nghe hoài một bản "Những Đồi Hoa Sim", hết ca sĩ này đến ca sĩ khác, bộ hổng chán sao mẹ!!"
Ngọc mỉm cười với con Thanh và với cả chính mình! Con nhỏ nói đúng, đã hơn 30 năm nay, từ ngày Ngọc lên 16 cho đến bây giờ, hầu như Ngọc chỉ thích nghe có mỗi một bản nhạc.
Ngọc trả lời nhỏ nhẹ: "Thôi con ra chợ mua giùm mẹ đồ trang trí cho buổi tiệc sinh nhật 16 của con đi. Còn mẹ thì lo tính xem sẽ nấu món gì cho con nha!"
Đợi Thanh ra khói nhà, Ngọc lấy đĩa nhạc mới có bài "Những Đồi Hoa Sim" ra nghe. Tiếng nhạc văng vẵng trong nhà "Những đồi hoa sim ôi những đồi hoa sim tím chiều hoang biền biệt..."
Ngọc bâng khuâng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói thầm một mình "Nhạc hay quá, chỉ thiếu có tiếng hát ngày nào ở Phú Nhuận..."
Ngoài trời có cơn mưa nhẹ lất phất trên mái hiên...

Nguyễn Hà
Melbourne, 5 January 2016




Tuổi 16  
 
Nhớ ngày đó tuổi em vừa mười sáu,
Bước tung tăng như chim sáo trên cành,
Đường đến trường hai bên cỏ màu xanh,
Em vào lớp lá me cài trên áo.
 
Đời tươi thắm chưa làm em bỡ ngỡ,
Má em hồng tuổi mười sáu mộng mơ,
Lá sân trường em nhặt ướp tuổi thơ,
Tuổi mười sáu như cành hoa phượng nở...
 
            o O o  o O o  oO o
Rồi hôm ấy áng mây trời lãng đãng,
Có mưa rơi trên ghế đá sân trường,
Tiếng ve kêu làm em thấy vấn vương,
Có ai đứng ngoài cỗng trường ban sáng!
 
Tuổi mười sáu trộm nhìn ai âu yếm,
Chưa biết yêu mà tim đập rộn ràng!
Chưa nói yêu sao lòng lại hoang mang?
Rồi say đắm theo nắng hanh chiều tím...
            o O o  o O o  oO o
Thuở mười sáu hồn em như mây trắng,
Gió muôn phương mà mây biết về đâu?
Chép thơ tình trong đêm vắng canh thâu,
Sao im lặng để nhạc chìm cay đắng!
 
Ngày chưa hợp mà đã thành chia cách,
Đời cũng vui nhưng cũng nhuốm chút buồn,
Em mỉm cười mà nước mắt giọt tuôn,
Ôi nhớ quá những ngày em mười sáu...
 

Nguyễn Hà
Melbourne, 5 January 2016