Monday 4 January 2016

NHỮNG CƠN MƯA CỦA TÔI ( Nguyễn Tư Thiếp )




NHỮNG CƠN MƯA CỦA TÔI



1.Mưa nhỏ dại:

Sáng sớm lùa bò qua sông ,
Đến chiều mưa lũ… ngồi trông nước về!
Hai tay ôm choàng con bê,
Trời mưa tầm-tã lạnh se nỗi lòng…
Khi bò vượt sông đã xong,
Tôi còn ngồi lại… chờ dòng nước vơi?!

2.Mưa chinh-chiến:

Hành-quân, lội miết trong rừng,
Mưa chiều thấm lạnh vào từng đốt xương!
Cảm thân lính chiến sa-trường,
Nay sống - mai chết…xót  thương phận mình!

3.Mưa khổ-sai:

Sa-cơ, đành chịu kiếp tù,
Sao mưa vẫn cứ rơi mù trong ta ?!
Mưa như kim vãi  trên da,
Bỗng dưng thấy nhớ mẹ già … tóc sương!!

Trời buồn ai,
Mà mưa không dứt?
Tù nhớ ai,
Ánh mắt rưng-rưng?
Ngày xưa lửa đạn đã từng…
Nên,  giờ - ngồi tiếc hàng quân dưới cờ ?!

Mưa bay che kín khung trời,
Và cũng thấm  ướt tim tôi mỗi mùa?!
Kể từ … buông súng đành thua,
Lệnh trên ban xuống… nghe chưa nguôi tàn!?

4.Mưa lưu-xứ:

a. mưa chiều ở Newtown khi tin Mẹ mất:

Những chiều hiu-hắt mưa bay,
Có người ngồi uống rượu say một mình…!

b. mưa chờ tàu khuya ở ga Chester-Hill:

Hạt mưa chảy xuống thành dòng,
Đưa tay vuốt mặt mà lòng dửng-dưng…

c. mưa ở Liverpool-café:

Mưa bay từng sợi qua thềm,
Bỗng dưng tôi nhớ thương em vô cùng!

d. mưa trên đường tới hãng ủi ở Surry-Hill:

Mưa buổi sáng,
mà lòng tôi chiều,
Ở xa… nên nhớ thương nhiều đến em!?

Trời nào,
gọi là trời quên,
Nhớ nào, là nhớ thương đền cho nhau?

Một sợi mưa mau,
hai sợi mưa mau,
Sợi nào là sợi mưa đau trong lòng?

Mưa bay,
ướt sợi tơ hồng,
Có người vẫn mãi nặng lòng thương em…!

                       *Nguyễn-Tư