Buồn
Đêm hôm qua, mưa kéo về lơi lả
Mưa mùa thu rả rích cả đêm dài
Nằm trằn trọc, thấy mệt nhoài uể oải
Đời sống này sao quá đỗi bi ai
Tôi nằm đó cố dỗ dành giấc ngủ
Không nghĩ suy, không hề muốn bận lòng
Tiếng mưa rơi, nằm nghe nát cả lòng
Lòng chùng xuống tự nhiên rơi nước mắt
Buồn lại đến có gì đâu thắc mắc
Nỗi buồn tôi... ngay đó, cận kề bên
Thế cho nên còn lạ gì, thân mến!
Tôi dang tay, ôm ấp nỗi buồn mình
Buồn là bạn thân, buồn là tri kỷ
Đã lâu rồi buồn mới ghé thăm tôi
Nước mắt rơi, tuôn chẩy buồn âm ỉ
Lâu quá rồi mới khóc, nỗi buồn tôi!
Cảm ơn buồn, cảm ơn mưa buổi tối
Cơn mưa thu dịu mát thế gian này
Cố không nghĩ chuyện tình yêu tội lỗi
Buồn hoành hành rồi buồn cũng đi thôi…
Như Nguyệt
17 tháng 10, 2016