CŨNG KHÔNG CÙNG...
*“Có nói, cũng không cùng...” (Lưu Trọng Lư)
Trong những ngày sau này,
tôi thường thấy em buồn,
như một cành củi khô,
trong khu rừng quạnh vắng,
không tiếng chim ca,
không bóng mặt trời...
Yêu em,
từ độ lâu rồi,
vào chiều nắng đỗ,
một thời áo bay...
Mà,
tôi chỉ là,
một gã si tình,
tầm thường hơn những tầm thườn g,
lang-thang trong đời,
mệt lả...
yêu nụ cười buồn,
như loài hoa đau khổ,
nở trên cành gai...?
Yêu em,
dáng ngọc trang-đài,
những chiều tóc xõa,
nắng phai sân trường ....
Và,
cho đến bây giờ,
tôi vẫn sống như mọi ngày,
vẫn chết như tình ta,
vẫn thương-thương,
những chiều nắng đỗ,
dù không còn - có dáng em qua ....!?
*Nguyễn-Tư