Wednesday, 12 October 2016

MỘT BÓ THỜI GIAN ( Trần Vấn Lệ )





Một Bó Thời Gian


Em yêu quý ơi hứng giùm anh chiều tà

Hứng giùm anh thêm nữa một ngày qua

Rồi lau mặt cho người xa xứ

Rồi buồn nha, ai biểu mình xa!


Em ở đó, buổi chiều tím rịm

Anh ở đây cũng tím rịm từng chiều

Mùa này mưa, hoa quỳ thật hiếm

Tưởng tượng em:  Nụ Hoa Buồn Hiu!


Thơ không thể một dòng mà đủ

Em thấy mà:  sông suối tràng thiên!

Thường chữ Thương đi theo chữ Nhớ

Nhớ mà về, Thương, em ạ mông mênh!


Anh sẽ hôn hai bên hông em nhé

(hai tà áo dài khi gió tung bay)

Anh uống hết em mắt xanh đầy lệ

Uống hết chiều tím ngắt màu mây!


Áo dài ơi áo dài trường nữ

Bây giờ là robe, jube phải không?

Thời thế đổi, anh còn nguyên nỗi nhớ

Áo dài xưa bay trắng sân trường…


Áo dài xưa hồn nhiên nguyệt bạch

Em hồn nhiên khuôn mặt sáng trưng…

Anh cầu nguyện mặt trời đừng vỡ

Anh nhớ môi em mãi mãi màu hồng!


Anh sẽ về, mình vào rừng, tìm hoa quỳ ngày nọ

Hái cho em, ôm một bó thời gian!

Em sẽ khóc như em hồi nhỏ

Để anh dỗ hoài:  em nín đi anh thương!


Trần Vấn Lệ